cảm thấy đau đớn, nhưng Lạc Hi đã vội vàng đến tìm cô như thế này, hơn
nữa lúc nìn thấy ánh mắt đau khổ của anh, mọi nghi ngờ trong lòng cô đều
tan biến hết.
“Em đã nhìn thấy bức ảnh đó chưa?”
“…?”
“Bức ảnh anh và Thẩm Tường đang hôn nhau trên báo đó.” Giọng Lạc Hi
có vẻ hơi cứng nhắc.
“…Em thấy rồi.”
“Em cảm thấy bức ảnh đó là giả sao?”
"Lạc Hi …” Thấy nét mặt Lạc Hi càng lúc càng lạnh lùng, Doãn Hạ Mạt
đột nhiên cảm thấy có gì đó bất an, hình như cô đã nói câu gì khiến Lạc Hi
không vui.
“Đó là thật.’
Lạc Hi chằm chặp lạnh lùng nhìn cô, anh bực bội muốn phá đi cái vẻ bình
tĩnh đáng ghét đó của cô!
“Anh và Thẩm Tường… đúng là đã hôn nhau.”
“Lạc Hi…”
Doãn Hạ Mạt nhắm mắt lại, đau nhói bên thái dương. Đầu cô bỗng dưng
đau như muốn vỡi ra, hàng lông mi giật giật. Cô biết bức ảnh đó là thật chứ
không phải là dùng kỹ xảo, chỉ có điều cô không muốn phải suy nghĩ, cô đã
chọn “tin” Lạc Hi .Thế nhưng, tại sao đúng lúc cô đang mệt mỏi nhất anh
lại kể với cô những chuyện này…
“Em không muốn nghe… em mệt lắm, mấy ngày hôm nay…”
“Vô cảm đến thế sao? Một chút không thèm quan tâm sao?!” Trong cơn
giận dữ, Lạc Hi không để ý nhận ra nét mặt mệt mỏi xanh xao của Doãn Hạ
Mạt. Lạc Hi tức tối hỏi: “Rốt cuộc tôi là cái gì trong lòng cô?! Vì cô quá tự
tin cho rằng ngoài cô ra tôi không thể yêu được người con gái nào khác ư,
hay là đối với cô, tôi không là cái gì cả nên cô mới không thèm để ý dù chỉ
một chút thôi sao?!”
“Meo…”
Con mèo Sữa Bò giật mình kinh hãi trước tiếng nói giận dữ của Lạc Hi, nó
rúm ró co ro trong góc phòng, đôi mắt tròn liên tục đảo qua đảo lại một