cách bất an nhìn hai người phía trước sofa.
“Lẽ nào em tin tưởng anh cũng là sai sao?”
Doãn Hạ Mạt sững sờ nói. Cô thật sự không muốn lại cãi vã thêm với anh
nữa. Cô thấy quá mệt mỏi nên chỉ muốn yên tĩnh nghỉ ngơi một chút, sau
đó mới nghĩ gì thì nghĩ.
“Là tin tưởng sao?”
Lạc Hi cưòi thất thần, làn sương trong đáy mắt khiên anh càng đẹp ma
quái, càng xa lạ.
“Cho nên em mới không gọi điện thoại cho anh, không về nhà, tắt điện
thoại, khó khăn lắm mới gọi điện thoại được nhưng em lại không bắt máy.
Như thế là vì tin tưởng hay là em căn bản không quan tâm tới anh? Vì thế
tin tức vụ scandal đâu có gây ảnh hưởng tới em đúng không?”
“Lúc đó em…”, Hạ Mạt muốn giải thích tự dưng cô nhận ra lý do đó có lẽ
sẽ càng làm Lạc Hi thêm giận dữ, “… bận chút việc, không thể nghe điện
thoại của anh…”.
“Lúc dó em đang bận cái gì?”
“…”
“Nói cho anh nghe, có việc gì mà khiến em không có cả thời gian nghe điện
thoại?”
Giọng nói đó thoáng nhẹ như làn sương.
“Lạc Hi …”
“Không thể nói với anh sao?” Trái tim Lạc Hi thắt lại, một cảm giác kỳ lạ
chợt loé lên. Đôi mắt Lạc Hi nheo lại nhưng gương mặt anh vẫn cười tươi
như hoa quan sát cô. “… Không chừng lúc đó cô đang ở bên Âu Thần nên
không tiện nghe điện thoại của tôi.”
Mặt Hạ Mạt tái mét
“Chà…”, Lạc Hi kéo dài giọng, nhếch mép cười, “xem ra tôi đoán trúng
rồi, đúng là đang ở bên Âu Thần”.
“Không phải như anh nghĩ đâu!”
Trái tim Hạ Mạt loạn nhịp, rốt cuộc cô quyết định nói rõ mọi chuyện cho
Lạc Hi nghe, nhưng còn chuyện phẫu thuất thay thận cô vẫn còn do dự
chưa quyết định có nên cho Lạc Hi biết không.