khen thầm.
Phan Nam và Doãn Hạ Mạt bước vào phía bên phải của đại sảnh.
Bên đó có cầu thang cuốn bằng gỗ rất đẹp.
Doãn Hạ Mạt cẩn thận dò nhìn tất cả mọi người có mặt trong đại sảnh, một
số nghệ sĩ quen biết để ý thấy ánh mắt của Doãn Hạ Mạt gật đầu cười, chào
cô. Vi An mặc một chiếc váy hồng theo lối Hy Lạp từ đằng xa cũng nâng ly
rượu lên chào, Doãn Hạ Mạt mỉm cười đạp lại, ánh mắt cô thoáng chút thất
vọng.
Hình như ông ấy không đến…
“Cậu đang tìm người hả?”
Phan Nam tiện tay cầm hai ly rượu từ chỗ người phục vụ, đưa một ly cho
Doãn Hạ Mạt, khẽ hỏi. Doãn Hạ Mạt chỉ cười, cô không trả lời.
“Cậu không phải… là đang tìm tay tiểu tử Lạc Hi đấy chứ…?”
Phan Nam nhíu mày. Lạc Hi và Doãn Hạ Mạt chia tay khiến cô kinh ngạc.
Ngày còn bên Anh cô đã biết Lạc Hi vẫn luôn yêu thương một người con
gái tên Doãn Hạ Mạt, tự dưng lại chia tay một cách lãng nhách như thế này,
không phải là có sự hiểu nhầm gì sao?
“… Không”
Trong số quan khách có mặt ở sảnh đường không có ông ấy. Doãn Hạ Mạt
tâm hồn lo lắng đang để nơi Tiểu Trừng trong bệnh viện. Ban đầu Doãn Hạ
Mạt định đến tìm ông ấy, nói chuyện xong là đi ngay, lúc này cô bắt đầu
suốt ruột, nếu như ông ấy đột nhiên quyết định không đến dự thì biết làm
thế nào bây giờ? Có nhanh chóng quay về bệnh viện cũng chẳng giải quyết
được gì.
“Hạ Mạt, cầu với Lạc Hi rốt cuộc có chuyện gì thế?” Phan Nam lại hỏi.
“…”
Doãn Hạ Mạt hơi ngây người, trong lòng buồn bã, cô đang nghĩ xem nên
nói thế nào đây, đột nhiên phía ngoài đại sảnh có tiếng ồn ào, trong không
khí cao quý nho nhã của buổi tiệc như thế này, tiếng ồn thật bất ngờ lạ lẫm.
Quan khách đều hướng về phía có tiếng ồn.
Hình như có tiếng cãi vã giữa khách đến và nhân viên phụ trách việc đón
tiếp của Đài RBS.