BONG BÓNG MÙA HÈ - Trang 850

“… anh chết đi.”

Chết đi…
Cô ấy sẽ tha thứ cho anh…
Trong ánh đèn xe sáng chói, Âu Thần từ từ nhắm mắt lại, thả lỏng đôi tay
đang cầm tay lái. Thế giới mưa như tĩnh lặng, tiếng phanh của chiếc xe tải
chói tai, tiếng nổ lớn ầm ầm…
Chết đi…
Cô ấy sẽ tha thứ cho anh…



“Đó là một sự cố ngoài ý muốn.”
Âu Thần cố né tránh ánh mắt Hạ Mạt, anh không muốn lại nói quá nhiều về
vấn đề này, anh quay người bước tới bàn đọc sách, nói với cô, “Thiếp mời
hôn lễ đã được gửi đi, em xem xem có sót bạn bè nào của em không”.
“Thật vậy sao…”
Tuy cảm giác tội lỗi đã bớt được chút ít bởi do đó chỉ là một việc ngoài ý
muốn, nhưng tại sao khi nhìn thấy nét mặt không chút biểu cảm của Âu
Thần, sự bất an trong lòng Hạ Mạt lại càng mãnh liệt, là cô đã sai rồi sao,
lúc đó cô hãy còn nhỏ tuổi lại ương bướng, đã nhẫn tâm làm tổn thương
đến anh…
“Đúng vậy. Em không cần phải nghĩ nhiều về những chuyện đó. Ngày kia
chúng mình sẽ tổ chức đám cưới, những việc trong qua khứ đã không còn
quan trọng nữa. Em chỉ cần nhớ…”
Đứng trước cửa sổ phòng khách, dòng suy nghĩ của Hạ Mạt bỗng trở nên
trống rỗng, có một nỗi sợ hãi khó nói thành lời và sự ấm áp đang cháy
trong dòng máu cô, nhưng trong lúc mơ màng tận hưởng sự ấm áp ấy, một
sự cô đơn mờ nhạt như trong sương mù từ từ dâng trào trong lòng làm xua
đi cái ấm áp.
Số trời đã định cô là người sẽ không bao giờ có được hạnh phúc chăng.
Hay là, chính cô cũng không để ý đến những hạnh phúc đó. Hạnh phúc
chẳng qua chỉ là những bong bóng hư ảo, màu sắc rực rỡ bay lượn trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.