BONG BÓNG MÙA HÈ - Trang 962

“Phải đấy, chị đang nỗ lực để đạt được danh hiệu này”, Doãn Hạ Mạt cũng
gắp cho Doãn Trừng một miếng cá, cười rạng rỡ và nói, “sau này trở thành
nhà dinh dưỡng học xuất sắc để chăm sóc hai anh em thật khỏe mạnh”.
“Thế thì…” Doãn Trừng do dự một lát, “chị không định trở lại giới nghệ sỹ
nữa sao?”.
“Không quay lại.” Doãn Hạ Mạt trả lời rất bình thản.
Doãn Trừng ngạc nhiên nhìn chị.
“Tại sao?” Âu Thần hỏi, giọng trầm xuống, “Trước đây em luôn muốn…”
“Bây giờ em chị muốn cả nhà cùng nhau sống khỏe mạnh vui vẻ.” Doãn Hạ
Mạt mỉm cười rồi lại múc cho Tiểu Trừng một bát canh, “hàng ngày chuẩn
bị cơm nước cho hai anh em, nhìn thấy sức khỏe của hai anh em mỗi ngày
một phục hồi, là em đã cảm thấy hạnh phúc rồi. Hà hà, giả dụ trong làng
giải trí có xuất hiện một con hổ đi chăng nữa thì nó cũng không có cách nào
bắt em đi được đâu”.
“Chị…”
Đôi mắt Doãn Trừng đỏ hoe, Doãn Hạ Mạt đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu cậu
rồi nói:
“Mau ăn đi, để nguội sẽ mất ngon.”
Sau bữa cơm trưa, Doãn Trừng trở về phòng nghỉ ngơi. Âu Thần bước
xuống cầu thang, quản gia Thẩm xách chiếc máy tính đi theo sau, lúc đi
qua ban công, Âu Thần dừng bước.
Trong tia nắng vàng óng ấm áp.
Doãn Hạ Mạt đang ngồi trên chiếc ghế mây, chăm chú đan chiếc khăn
quàng cổ vừa dài vừa dày có mày xanh của rừng cây, ánh nắng chói rọi
khắp cơ thể cô, một phong thái khoan thai, thanh thoát đến lạ thường. Mãi
đến khi cô khẽ chuyển động đôi vai, ngước mặt lên, Âu Thần mới bừng
tỉnh thoát khỏi sực chìm đắm trong cảnh sắc tuyệt vời đó.
“Em… lại đan khăn quàng cổ à?”
Âu Thần lúng túng, cố gắng tìm cách át đi thái độ vừa rồi của mình.
“Chỉ một thời gian nữa là đến mùa đông rồi”, Hạ Mạt mỉm cười như thể
cảm thấy sự xuất hiện của Âu Thần là việc rất tự nhiên, tự nhiên như
chuyện trời xanh mây trắng vậy, “khăn quàng cổ của anh và Tiểu Trừng hơi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.