BONG BÓNG MÙA HÈ - Trang 97

bay lặp đi lặp lại.
Hạ Mạt đưa vé máy bay đang cầm trong tay cho Lạc Hi. “Chúc anh tới Anh
mọi việc thuận lợi.”
Nói hết câu này, tự dưng cô bé cảm thấy cái nghi thức xã giao mình vừa
làm sao mà xa lạ đáng sợ đến thế. Trước mặt Lạc Hi, không hiểu tại sao lúc
nào cô bé cũng có thói quen phòng bị nghiêm ngặt, cô bé chỉ sợ nếu để lộ
một sơ hở nho nhỏ nào ắt sẽ gặp thất bại thảm hại.
Lạc Hi nhận tấm vé.
Hắn nhìn quanh đại sảnh, trong khoảng không gian rộng lớn là những con
người với những gương mặt xa lạ, bên ngoài bức tường kính, ánh mặt trời
chói chang. Thế giới bình thản đến thế, người ta đến rồi lại đi, người ta ai
cũng vui cũng sầu, tất cả đều yên lặng không một âm thanh, không một
tiếng động.
“Em sẽ chăm sóc Sữa Bò.” Cô bé nói với hắn. Lên máy bay không được
mang theo mèo, con mèo mà cô bé và Tiểu Trừng đã tặng cho hắn, hắn đã
rất yêu thích nó.
“Đem nó cho người ta đi.”
Lạc Hi mặc nhiên nói, tay kéo chiếc va ly màu xanh vào cổng bay.
“Gượm đã!”
Cô bé kêu hắn lại, gỡ chiếc guitar nãy giờ vẫn đeo sau lưng đưa qua cho
Lạc Hi. Lạc Hi ngạc nhiên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve những sợi dây màu
bạc, chiếc đàn vang lên tiếng “weng”. Hắn mím chặt môi, cầm lấy chiếc
đàn rồi tiếp tục bước về phía trước.
Hạ Mạt vẫn đứng đó.
Cô bé yên lặng nhìn theo sau, nhìn Lạc Hi dần đi xa, nhìn Lạc Hi đi qua
cửa kiểm soát, nhìn Lạc Hi đặt chiếc vé vào tay cô tiếp viên, nhìn Lạc Hi
lặng lẽ không ngoái đầu lại. Yên lặng, nơi nào đó trong trái tim cô bé rách
ra một lỗ thủng, hình như có cái gì đó đang từ từ chui ra, bỏ đi mất.
Lạc Hi bước đi.
Giây phút cuối cùng trước khi bước qua cánh cửa, hắn quăng chiếc guitar
bỏ ra ngoài cổng bay, cô tiếp viên ngạc nhiên gọi lại, nhưng hắn chỉ khua
tay rồi đi thẳng cũng chẳng ngoái đầu nhìn lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.