BONG BÓNG MÙA HÈ - Trang 972

“Đây là bánh trôi đậu đỏ, hồi nhỏ em rất thích ăn, anh nếm thử đi, xem có
ngon không?”.
Vừa nói cô vừa đưa thìa cho Âu Thần. Âu Thần nhận lấy khẽ múc một thìa
bánh, trong lòng như có cái gì đó thắc mắc, anh lại đặt chiếc thìa xuống.
“Sao vẫn chưa ngủ?” Âu Thần chăm chú nhìn Doãn Hạ Mạt.
“Anh cứ nếm trước đi, xem xem có ngon không?”
Doãn Hạ Mạt bỗng nhiên giống như một đứa trẻ, nũng nịu đợi câu trả lời
của Âu Thần.
Âu Thần nhìn cô một lát.
Sau đó anh cúi đầu, cắn một miếng bánh trôi đậu đỏ, vị ngọt, mùi thơm,
mềm mềm dẻo dẻo, Âu Thần cảm giác như có một dòng nước ấm áp đang
chảy qua cổ họng xuống tận bao tử. Âu Thần vẫn chưa ăn tối, chỉ có điều
tới lúc được ăn cái bánh này, anh mới có cảm giác mình đang đói.
“Ngon lắm!”
Anh dịu dàng nói.
“Anh thích thì được rồi, thế thì em cũng ăn một tí, em vẫn chưa ăn tối.”
Doãn Hạ Mạt vội múc cho mình một bát, ăn một cách vui vẻ.
Âu Thần đặt thìa xuống.
“Vì sao vẫn chưa ăn? Sức khỏe em không được tốt, lại vừa mới ốm dậy…”
“Em bị sốt đã là việc rất lâu rồi, đừng nên nhắc đến nó nữa.” Doãn Hạ Mạt
vui vẻ liếc Âu Thần một cái rồi đặt chiếc bát trong tay xuống, “Bây giờ ăn
vẫn còn kịp mà, vả lại hai người ăn vẫn vui hơn chứ, nhìn xem, em đã ăn
hết một bát rồi”.
Doãn Hạ Mạt giơ cho Âu Thần xem cái bát sạch trơn của mình.
Âu Thần nhìn vào đáy bát, giọng khàn khàn nói, “Em đợi anh à?”.
Hạ Mạt nhìn thẳng vào mắt Âu Thần, trong đôi mắt đen láy đó, có một tia
hy vọng yếu ớt. Cô thấy lòng mình chua xót, nhưng lại cố ý tỏ ra vẻ lạc
quan, yêu đời, đưa cái bát sạch trơn của mình cho Âu Thần nhìn.
“Đúng thế, để em phải đợi lâu như vậy, phạt anh phải múc thêm cho em
một bát nữa.”
Âu Thần cầm lấy chiếc bát, múc cho cô thêm một chút, nhìn cái vẻ thích
thú khi nhận bát chè của Doãn Hạ Mạt, đột nhiên Âu Thần lại trầm lặng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.