- Dạ, chiều mai .
Tối hôm sau, Thường quấn cây kẹo trong một tấm giấy dầu, bên ngoài cẩn thận bọc thêm
mấy lớp giấy báo nữa rồi hồi hộp chở đến nhà Thủy Tiên. Cho tới lúc đó, Thường vẫn chưa
yên tâm về món "kẹo sinh nhật" kỳ cục này . Anh cảm thấy cái "trò 70
chơi" này của Thủy Tiên nó ngông nghênh và gàn dở sao sao ấy! Thường không thể
hình dung được lát nữa đây trong một ngôi nhà sang trọng, giữa một buổi tiệc sinh nhật
sang trọng cái món kẹo bình dân này sẽ xuất hiện ngớ ngẩn như thế nào . Thấp thỏm và lo
âu, đã mấy lần Thường định quay xe lại, chở phắt cái món kẹo sinh nhật này về nhà chú
Kiến. Nhưng rồi sợ ngày hôm sau sẽ chạm phải ánh mắt trách móc của Thủy Tiên, nhất là
những giọt nước mắt chan hòa như lần trước, Thường đành phải từ
bỏ ý định tháo lui và lại nghiến răng đạp thẳng.
Khi Thường đến, khách chưa có ai . Chỉ có hai anh em Thủy Tiên ngồi trong ghế xa-lông giữa
căn phòng khách bày biện đẹp đẽ và thanh lịch. Vừa bước qua khỏi cửa, Thường cảm giác
như anh bỗng lọt thỏm vào một thế giới khác. Thủy Tiên hôm nay trông rực rỡ hẳn lên
trong bộ váy đầm tuyệt đẹp. Thấy Thường xuất hiện, cô đứng bật dậy, mừng rỡ chạy lại:
- A, Thường đến rồi!
Trong khi Thường mỉm cười lúng túng thì Thủy Tiên mau mắn giới thiệu khi hai người con
trai với nhau:
- Đây là Đạt, anh của Thủy Tiên. Còn đây là Thường, bạn học cùng lớp với em!
Thường khẽ liếc Đạt. So với Thường, Đạt trông già dặn hơn nhiều . Hẳn Đạt phải lớn hơn em
gái mình đến sáu, bảy tuổi là ít. Đã vậy, vẻ mặt Đạt lại nghiêm nghị khiến anh càng có vẻ