Tài Khôn nhún vai:
- Em không biết tên ảnh. Chiều hôm qua, ảnh với chị Thủy Tiên ghé đây . Ảnh cám ơn cô Tuệ
và khi ra về ảnh có lấy ra một gói gì đấy, chắc là vàng, nhưng cô Tuệ không nhận.
105
Lại vàng! Thường thở dài . Hình ảnh hôm nào lại hiện về trong trí anh. Anh nhớ rõ cái cảnh
cô gái chủ nhân chiếc xe đã bối rối chìa hai chiếc nhẫn ra trước mặt mẹ và đã bị
từ chối như thế nào . Tất nhiên hành ấy xuất phát từ lòng tốt, từ sự biết ơn. Nhưng chẳng lẽ
cứ phải là như vậy . Khi lao chiếc xe ra ngáng đường bọn cướp, anh đã kịp suy nghĩ bất cứ
điều gì, kể cả sự nguy hiểm đến tính mạng. Đó là phản xạ tự nhiên và không tính toán của
bất cứ một người lương thiện nào . Cái giá của hành động đó là cái chết như ba anh, và suýt
chết, như anh. Sự mất mát lớn lao đó, không một núi vàng nào bù đắp nổi ...
Đang nghĩ ngợi miên man, Thường bỗng giật mình khi nghe giọng nói quen thuộc của Thủy
Tiên vang lên bên tai:
- Thường tỉnh lại lâu chưa ?
- Cũng mới đây thôi .
Vừa nói Thường vừa khẽ liếc Thủy Tiên và bàng hoàng khi thấy vẻ mặt của cô ủ dột và hốc
hác đáng sợ. Anh hỏi mà nghe tim mình thót lại:
- Tối hôm qua Thủy Tiên không ngủ à ?
Thủy Tiên nhìn xuống đất, khẽ đáp:
- Tối hôm qua Thủy Tiên ngồi ở cạnh Thường.