Nhờ trò chuyện qua lại với dì, dần dần Thường cảm thấy tự nhiên hơn. Anh không còn cảm
giác lạc lõng và lúng túng như khi chú Kiến vừa bỏ đi .
Những người khác chẳng chú ý đến Thường nhiều . Đội quân hàng rong trên hè phố
thỉnh thoảng lại bổ sung thêm một tân binh vốn là chuyện bình thường trong xã hội hiện
nay nên chẳng ai buồn ngạc nhiên về chú bé đồng nghiệp mới toanh này . Mọi người thản
nhiên tròchuyện, nói dăm câu bông đùa rồi cười phá lên, chốc chốc lại liếc mắt vềphía cổng
trường chờ nghe tiếng kẻng ra chơi . Thái độ tự nhiên và giản dị của mọi người giúp
Thường cảm thấy yên tâm. Anh trở nên bình tĩnh và tự tin. Nhưng sự
bình tĩnh đó kéo dài không lâu . Khi tiếng kẻng báo giờ chơi vang lên, Thường lại đâm ra
lúng túng. Anh hồi hộp không biết lát nữa đây, khi lũ trẻ con ùa ra, anh sẽ phải nói năng và
bán chác với chúng như thế nào . Cũng không biết chúng có sẽ mua kẹo của anh không.
Hằng trăm câu hỏi không lời giải đáp bỗng chốc hiện lên trong tâm trí, cộng với nỗi lo lắng
của kẻ mới ra nghề, khiến Thường vô cùng thấp thỏm. Anh nghe tim mình đập thình thịch
như muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ngực. Có lúc, Thường tuyệt vọng trông ngang liếc dọc như
muốn cầu cứu những người chung quanh. Nhưng ai nấy đều đang sửa soạn đón tiếp khách
hàng. Chẳng ai chú ý đến vẻ mặt lo âu của anh.
Chỉ đến khi lũ trẻ chen nhau ùa ra khỏi lớp và chạy xô về phía cổng, trong đó một vài đứa
nhanh miệng reo lên "kẹo kéo, kẹo kéo" với giọng điệu hớn hở thì Thường mới thoát ra
khỏi cảm giác nặng nề và nhanh chóng hòa nhập vào không khí ồn ã, náo nhiệt của phiên
chợ học trò.
Bắt chước những người bán hàng khác, Thường lật đật đẩy xe tới sát hàng rào song sắt
cạnh cổng ra vào .
Từ bên trong, chìa ra hàng chục cánh tay chen chúc nhau, tay nào cũng ve vẩy một tờ
giấy bạc:
- Bán ba trăm kẹo kéo!