BÔNG CÚC NHỎ - Trang 43

Dáng vóc gầy nhỏ, đôi mắt mở lớn, không hề sợ hãi nhìn tôi… Tôi nắm
chặt nắm tay, trong tim hoảng hốt gọi, đó không phải là tôi sao?
Đó, không, phải, là, tôi, sao? Đó không phải là đoá cúc mảnh mai, thanh
khiết, không gợn vết bụi nào của năm năm trước hay sao?
Tôi cố gượng giữ cho ngực mình không thở dồn dập, kiếm một nụ cười.
“Tên là gì?”
“Hoa Nhài”, đứa con gái nói, giọng mềm như nhung.
“Tìm tôi?” Tôi lấy lại bình tĩnh, nhìn nó nói.
“Đại ca Thành, cả năm nay toàn đến tìm tôi, chỉ cần chị và đại ca cãi nhau,
đêm đó anh ấy sẽ đến nhà tôi.” Đứa con gái cười.
Tôi cũng cười, nó và tôi khác nhau, có lẽ thời đại đã thay đổi rồi. Ngày xưa
tôi không bao giờ lấy giọng ăn hiếp người thế này, không bao giờ vênh
vang thế này…
“Làm sao cô biết đại ca và tôi cãi nhau?” Tôi hỏi lạnh lùng.
“Vì sắc mặt anh ấy rất không vui.”
Ớt đứng một bên chêm vào: “Đồ mặt dày, mày tưởng mày là ai? Mày chẳng
qua là thứ đồ chơi cho đại ca thoả mãn mỗi khi đại ca không chạm được
vào chị Hai thôi!”
Ớt sừng sộ quá, tôi biết, nó đang muốn trả đũa thay tôi.
Nhìn mặt Hoa Nhài biến sắc, tôi phất tay, bắt Ớt câm mồm. “Cô yêu anh ấy
à?”
“Rất yêu” đứa con gái hất hàm lên, kiêu ngạo đáp.
“Tôi cũng rất yêu anh ấy, mà lại còn yêu hơn cô nhiều.” Nói bình thản, nỗi
đau trong lòng, không ai có thể hình dung…
“Bởi yêu, tôi mới im lặng không hỏi đến việc của cô, chứ cô tưởng tôi điếc
à? Hay là phải chờ cô tới nhắc cho tôi mới biết?”
Đứa con gái không nói, chỉ ừ hữ trong mồm.
“Cô đến tìm tôi làm gì? Tôi đã không ngăn cản hai người, vì sao cô lại đến
đây?”
Nhìn gương mặt bướng bỉnh của Hoa Nhài, tôi dường như hiểu ra lý do.
“Hay là… cô cảm thấy thèm muốn cái ghế Chị Hai này?”
Đứa con gái im lặng, không nói, tức là đã ngầm tự thú…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.