BÔNG CÚC NHỎ - Trang 44

“Cô cảm thấy cái danh hiệu Chị Hai của đại ca nó vẻ vang thế sao? Rất
vinh dự? Rất oai phong?” Tôi đau đớn nhấn vào từng chữ.
Tôi cởi áo, bình thản nói: “Cô nhìn tôi đi, trước ngực bị chém ba dao, đó là
đỡ thay cho Lý Hoa Thành đấy.”
Tôi chỉ vết sẹo ở tay trái: “Đây là vết bỏng vì bị đầu thuốc lá cháy dí vào.”
Tôi lật mái tóc trước trán lên: “Đây, đây là một chai bia vỡ đập vào đầu.”
Đứa con gái trợn mắt lên, không dám tin vào mắt mình khi nhìn những vết
sẹo chi chít không đếm nổi trên thân thể tôi, có lẽ cô ta tưởng rằng, tôi chắc
được ngồi ung dung trên phù hoa phú quý như một bà hoàng…
“Kinh ngạc chưa?” Mặc lại áo, tôi ngồi xuống.
“Đau đớn không phải là từ những sẹo đó, mà là từ đây.” Tôi chỉ vào trái tim
tôi.
“Cô biết tôi đã đi theo Lý Hoa Thành bao lâu nay không? Năm năm, không
nhiều không ít, năm năm! Suốt năm năm, bị truy sát, bị truỵ thai, lại còn…”
Tôi thở dài “Tôi đã từng bị cưỡng hiếp…”
Không ai nói gì, ngay cả Ớt cũng trợn mắt lên nhìn tôi kinh hãi.
“Nếu cô cảm thấy ngai vị này rất hấp dẫn, tôi nhường cho cô đấy, tôi đã
mệt mỏi rồi.” Tôi nhắm mắt xua tay, không muốn nói nữa.
“Cô đi đi, Lý Hoa Thành không ở Cao Hùng, bao giờ anh ấy về, tôi sẽ bảo
anh ấy đi kiếm cô…”
Đứa con gái dường như định nói gì nữa, nhưng bị Ớt đuổi ra khỏi phòng.
Cánh cửa khép lại, nước mắt tôi rơi xuống… lăn qua gò má, lăn xuống
cằm, theo ngực bò chậm chạp xuống, như một vết dao chém, tàn nhẫn rạch
ngang tim tôi…
Ngồi thừ ra trong phòng, nhìn căn phòng trống trải, nơi đây và gia đình có
gì khác nhau? Cửa mở ra, một bóng người gầy dài bước vào, nhìn ra là Âu
Cảnh Dịch…
“Tôi nghe Ớt nói rồi”. Điếu thuốc trên tay hắn loé lên ánh đỏ.
“Có sao không?” Hắn đi đến cạnh tôi, hỏi.
“Âu Cảnh Dịch, đêm nay ở đâu đua xe?” Tôi hỏi một câu hỏi chẳng liên
quan gì.
“Làm gì?” Hắn dụi tắt thuốc, hơi ngạc nhiên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.