một đứa trẻ ở nhà quê lần đầu tiên được lên thành phố... Bao nhiêu điều lạ,
bao nhiêu tò mò.
Lần đầu tiên nghe thấy chửi tục, là trên tivi.
Lần đầu tiên nhìn thấy có người chửi tục, là ở trường Trung học.
Tôi chỉ biết trợn mắt, dáng vẻ vô cùng kinh ngạc. Sau này bạn bè trong lớp
gọi tôi là "Bông cúc nhỏ", bởi chuyện gì tôi cũng ngơ ngác. Không hiểu bè
phái, không hiểu luật ngầm trong học đường, không hiểu chuyện con trai
con gái... Tôi như một bông hoa mới nở, chưa biết trắng và đen, chỉ thấy
thế giới này thật kỳ lạ.
Bông cúc nhỏ, biểu tượng của sự trong sáng, ngây thơ...
Bông cúc nhỏ theo tôi, cho đến một ngày khi tôi sang học kỳ hai năm lớp 8.
***
Đường phố vừa qua cơn mưa, tối sẫm và ẩm ướt.
Chiều tối mùa đông, hơn bảy giờ, trời đã rất tối, nhất là sau cơn mưa, tất cả
trở nên tối tăm, gian ác...
Trong ngõ tối thiếu ánh đèn đường, năm sáu người vây quanh một người,
một người như con thú bị dồn vào ngõ cụt, không giãy giụa, chỉ lẳng lặng
không nói.
Trên tay mỗi người cầm chắc cây gậy chơi bóng chầy, thằng cầm đầu nhổ
một bãi bã trầu. "Mẹ! Mày ngon ghê, chơi ghê hả, chạy sang đây giành địa
bàn hả?" Cốt trầu đỏ bẹt lên giầy con thú đang bị bủa vây, hắn nhíu mày lại.
"Mày còn khệnh? Tưởng lắm gái theo thì tinh tướng, sao hả? Chê trầu bẩn
giầy mày hả?" Nói xong, lại một bãi nữa, lần này chả e gì nhổ thẳng vào
mặt hắn.
Hắn lau chất dịch màu đỏ đi với một sự chậm rãi tột cùng, mắt bừng lên sát
khí, rồi vung tay đấm mạnh một quyền vào thằng nhổ trầu, chỉ thấy tiếng
rắc và tiếng kêu thảm, màu đỏ tứa từ miệng nó ra, có điều lần này không
phải trầu, là máu.
"Đại ca!"
"Đại ca!" Lũ lau nhau đi theo thấy đại ca ngã ngửa, tới tấp vung gậy tới.