"Đập chết nó đi!"
Gậy náo loạn trút xuống, đập lên người hắn. Nắm đấm của hắn rất cứng;
nhưng không cứng bằng gậy bóng chầy làm bằng gỗ, một quyền đấm lùi
một người, nhưng chưa kịp tránh, bốn phía tới tấp giáng gậy lên đầu, lên
vai, lên lưng.
Trận đòn này, hắn đã thua rồi.
***
Đi học thêm là việc tôi ghét nhất đời, học thêm là nghĩa vụ của bất cứ ai
đang là học sinh Trung học cơ sở.
Hôm nay, lại học thêm, từ lớp trở về, tôi bỗng gặp phải một việc chưa từng
xảy ra.
Ẩu đả!
Trời! Đây là thứ chỉ nghe bạn trong lớp kể lại, tôi chưa từng được tận mắt
thấy. Tôi nhón gót nhìn vào trong ngõ, ngoài những tiếng chan chát huỳnh
huỵch, tôi chỉ nghe tiếng chửi thô tục ghê rợn.
Rất nhanh, tôi nhận ra một người bị đánh, bọn còn lại là đánh người.
Sự bất bình dâng lên nhanh chóng, tôi lôi ngay cây còi học giờ diễu hành
ra, cũng chả biết lấy dũng khí từ đâu, tôi hét to "Cảnh sát tới" rồi dùng hết
sức bình sinh thổi cây còi sắt.
Có lẽ hiệu quả quá bất ngờ, đám đông tán loạn, tôi chỉ nghe tiếng chửi bất
mãn và tiếng đạp nước bỏ chạy rầm rập, một lát sau, trong ngõ tối im ắng,
tôi lại thò đầu vào xem.
Không còn ai cả.
Rón rén bước vào, ngoài những vết máu trên đường, tôi chả thấy gì nữa. Có
lẽ đã chạy hết rồi, khi tôi định bỏ ra, một tiếng rên rỉ làm tôi chú ý, đi theo
tiếng động, tôi hít mạnh một hơi, tôi đã nhìn thấy có người... Một người
dường như mặt mũi nham nhở.
Suốt đời này, tôi không bao giờ quên được tiếng rên ấy.
Giá như lúc đó tôi không đi tới, hoặc giá như anh ta không rên lên...
Giá như, bao nhiêu những giá như... Nhưng đã không thay đổi được đời tôi.