BÓNG EM XA HƠN CHÂN TRỜI - Trang 59

Ra viện? Đi đâu? Qua vẻ mặt bác sĩ, Garrett nhận ra ông ta đang bảo chàng
đưa Ian về nhà.

Quỷ sứ! Chàng làm quái gì có thời gian cho việc đó. Chàng chẳng nợ nần
Ian bất cứ thứ gì sau tất cả những rắc rối mà gã gây ra. Nhưng Ian còn ai để
trông mong? Còn biết đi chỗ nào nữa?

- Tôi biết đấy là một nhiệm vụ mệt mỏi - bác sĩ nói - nhưng nếu gia đình
không phải lo lắng chuyện tiền nong thì ông cứ thuê một dịch vụ chăm sóc
/24.

Chuông điện thoại reo, bác sĩ giở xem rồi nói:

- Tôi sẽ quay lại kiểm tra sau.

- Khoan đã, có kết luận về lượng cồn trong máu chưa?

- Lúc đầu thì cũng đáng lo đấy, vì em ông được đưa vào đây trong tình
trạng nồng nặc mùi rượu. Chúng tôi đã ngần ngại khi quyết định dùng
thuốc giảm đau, nhưng Ian thề rằng không uống một giọt nào, và kết quả
kiểm tra rất khả quan. Không có chất gây nghiện hay cồn trong máu anh ấy.

Vậy là Ian chỉ lái nhanh và mất kiểm soát. Luôn luôn như vậy! Y hệt một
đứa trẻ, gã thường lao vào các giới hạn và tự làm tổn thương mình. Nếu có
một cái cây quá cao, quá nguy hiểm, Ian sẽ không vui cho đến khi chinh
phục được cành cao nhất. Khi gã lên tám, số lần gãy xương và khâu vết
thuơng đã nhiều hơn bất cứ ai trong cả cuộc đời người ta.

Có lẽ lần này gã sẽ rút kinh nghiệm.

- Anh đến làm gì? - Đang nghỉ, Garrett chợt nghe tiêng Ian, khàn khàn vì
ảnh hưởng của thuốc gây mê.

Garrett quay lại và đi đến gần giường:

- Phải có người thanh toán viện phí chứ.

Ian nhìn Garrett chằm chằm, cặp mắt đờ đẫn và lơ mơ.

- Chắc không nên nói \'\'xin lỗí\' vào lúc này.

- Nên nếu thực sự em có ý đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.