BÓNG HÌNH - Trang 229

Nước mắt mờ nhòe, Victoria câm lặng vì sợ hãi và đau buồn, cô nhìn 1

cánh cửa đang mở ra. Tiếng đàn ống cát lên. Trước khi có thể quay đầu lại,
Victoria đã ở trong cánh tay cha, bước lên từng bước trang trọng. Ôi, cô
muốn rằng mọi chuyện dừng lại ở đây biết bao! Cô vẫn có thể quay gót và
bỏ chạy khỏi đây trước khi quá muộn... Than ôi, đã quá muộn rồi. Khi cô
đến trước bàn làm lễ dưới ánh mắt của 400 quan khách cô biết được cảm
tưởng khi người ta đang đến gần cái chết. Ba cô khẽ nắm bàn tay con gái
trước khi rút về cùng bạn bè và người quen. Qua làn nước mắt, đơn độc
trước bàn lễ, cô nhìn anh. Charles đứng thẳng, cao lớn, kiêu hãnh, và hào
hoa trong bộ comple màu sẫm, quần là thẳng nếp và áo sơmi trắng như
tuyết. anh ấy thật quyến rũ, lần đầu tiên cô nghĩ như vậy. Đôi mắt trìu mến,
và 1 cái nhìn dịu dàng đến nỗi cô cảm tưởng gần như đây là 1 đám cưới vì
tình yêu. Anh cầm tay cô, nhận ra cô đang rất run, anh siết chặt tay cô hơn
như muốn trấn an. Anh muốn cô hiểu rằng anh sẽ bảo vệ cô... Anh muốn
dành cho cô nhiều hơn sự bảo vệ, nhưng vào lúc này, anh không có gì khác
tặng cô. Cô nhìn anh trong im lặng, rồi cúi xuống. Cô đã hiểu. Họ sắp kết
hợp nên 1 cuộc hôn nhân vì lý trí. Cuộc hôn nhân của họ là 1 thỏa thuận
xây dựng trên sự hiểu biết lẫn nhau, lời hứa trang trọng, lời nói danh dự của
2 người, đã cùng nhau đi tới thống nhất, chấp nhận từ bỏ mọi ước mơ thời
tuổi trẻ.

Họ trao nhẫn cho nhau, trao cho nhau lời thề thiêng liêng. Victoria đã thôi

không còn run nữa. Cô mỉm cười khi bước đi trên lối đi bên cạnh Charles.
Olivia khoác tay cha theo sau. Cô dắt theo Geoffrey. Trong lòng Olivia lẫn
lộn bao nhiêu là cảm xúc: mất mát, tang tóc, vui sướng, yêu thương. Bây
giờ, ngoài cha cô ra, cậu bé đã chịu nhiều khổ đau này là tất cả những gì
còn lại cho cô trên trái đất này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.