BÓNG HÌNH - Trang 324

Victoria, cô vẫn luôn có thể cố gắng duy trì tình bạn. 1 điều còn làm cô lo
lắng là Geoffrey sẽ đau khổ khi biết "dì Ollie" đã bỏ đi California mà không
nói gì trước với nó. Ngày hôm sau, khi cô giúp nó mặc quần áo để đến chơi
nhà bạn cả ngày – Victoria đã phải tốn nhiều thời gian để tổ chức cuộc thăm
viếng này – Olivia nói, như muốn thay lời nhắn nhủ:

- Cô yêu cháu nhiều lắm, cháu biết đấy. Dù cô có đi đâu, dù chuyện gì có

đến, cô sẽ trở lại... không... (những từ này ngoan cố mắc lại trong cổ họng)
không như mẹ cháu đâu... - Cô muốn thằng bé biết rằng cô sẽ không bao
giờ bỏ rơi nó.

Geoffrey nhìn cô.

- Cô sẽ đi đâu ư? – nó hỏi giọng lo lắng... - Tại sao cô lại khóc, dì Ollie?

- Cô không khóc. Cô chỉ đang cảm cúm thôi... và cô quá ngốc nghếch...

và nữa, cô yêu cháu...

- Vâng, cháu cũng vậy.

Cậu bé mỉm cười với cô, nụ cười đẹp nhất và rời khỏi phòng cùng chú

chó nhỏ bám theo gót. Họ gặp nhau trong bữa điểm tâm. Victoria chưa bao
giờ vui vẻ hơn thế, hoạt bát hơn thế, nhiều chuyện hơn thế. Cô không
ngừng nói, không ngừng dẫn ra những bài báo về chiến tranh và không ngớt
cười. Thậm chí chính cô đã đến bên Geoffrey và hôn lên trán nó khi nó
chuẩn bị đến nhà bạn. Cô phải nén niềm vui của mình lại. Không phải gặp
họ trong 3 tháng nữa đã khiến cô có cảm tưởng như mình được tắm trong
suối nguồn tươi trẻ... Chỉ với ý nghĩ này thôi, cô đã muốn hét lên tiếng kêu
được giải phóng. Không muộn hơn chiều nay, cô sẽ lại có thể hút thuốc... và
cô sẽ được tung cánh bay như 1 con chim vừa thoát khỏi lồng.

Khi Charles rời nhà để đến chỗ làm, điều đó rất thường xảy ra vào các

thứ Bảy, cô đã bình tĩnh hơn chút ít.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.