BÔNG HOA ĐÁ - Trang 52

cho con cái của mình phải khổ sở học nghề ở nhà ông Procopitr. Ai cũng
tìm lý do để né tránh.

Nhưng viên quản lý vẫn phải thực hiện mệnh lệnh của ông chủ mỏ, tiếp

tục gửi học trò đến học việc ở nhà ông Procopitr. Nhưng ông già lần lượt
hành hạ những kẻ học việc, rồi trả chúng lại cho viên quản lý:

– Cậu bé này không học được đâu.
Viên quản lý bắt đầu bực minh nói:
– Đến bao giờ mới tìm được người theo ý của ông? Người này không

được, người kia cũng không, vậy khi nào mới được đây? Ông hãy cứ dạy
cho đứa trẻ này đi đã.

Nhưng ông Procopitr vẫn giữ nguyên lập trường:
– Tôi ấy à… có thể bỏ ra mười năm để dạy, nhưng cậu bé này thì không

thể trở thành một người thợ chạm khắc được…

– Ông muốn gì nữa?
– Tôi chăng cần gì cả và cũng không buồn về việc đó…
Cứ như vậy, viên quản lý đã lựa chọn cho ông Procopitr nhiều cậu bé,

nhưng chỉ có một điều chung là họ đều bỏ chạy với cái đầu sưng vù. Nhiều
người cố tình chống lại ông để bị đuổi sớm.

Mọi việc cứ như vậy diễn ra cho tới khi cậu bé không gia đình Danico

đến học. Đó là một cậu bé mồ côi cha mẹ, độ mười hai tuổi, có đôi chân dài
khẳng khiu, người gầy guộc, mọi tình cảm đau buồn đều chôn chặt trong
tâm hồn. Nhưng khuôn mặt cậu lại rất khôi ngô, với mái tóc xoăn và đôi
mắt màu xanh da trời. Đầu tiên, người ta đưa cậu tới một quán ăn để làm
chân sai vặt, mang khăn lau, bưng hộp thuốc lá cho khách, chạy chỗ này,
chỗ kia. Nhưng cậu bé mồ côi lại không làm tốt được công việc đó. Những
đứa trẻ khác thì nhanh nhẹn thực hiện những việc được giao,còn Danico thì
thường lủi vào góc nhà, dán mắt vào một bức tranh nào đó, hoặc thứ đồ
trang trí trên tường. Người ta gọi cậu, nhưng cậu lại chẳng nghe thấy.
Đương nhiên cậu phải nhận những trận đòn về việc đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.