BÔNG HOA ĐỎ - Trang 162

V

SUỐT ĐÊM ANH KHÔNG NGỦ. Anh đã bứt bông hoa đó, bởi vì thấy
đó là một chiến công mà anh phải thực hiện. Ngay lần đầu nhìn qua khung
cửa kính, những cánh hoa đỏ thắm đã thu hút anh, và anh cảm thấy rằng từ
giây phút đó đã hiểu ra sứ mệnh nào anh phải hoàn tất trên thế gian này.
Nơi bông hoa đỏ rực đó tập hợp tất cả cái ác của thế giới. Anh biết rằng từ
hoa anh túc người ta làm ra á phiện. Có thể ý tưởng đang càng lúc càng lớn
lên và mang những hình dáng kinh khủng đó buộc anh phải tạo ra một ảo
ảnh dị thường thần kỳ. Trong mắt anh, bông hoa là tất cả cái ác, nó ngấm tất
cả máu những người vô tội (bởi thế nó mới đỏ như vậy), tất cả nước mắt, tất
cả đớn đau của nhân loại. Đó là một sinh thể bí ẩn, kinh khủng, đối lập với
Chúa, là Ariman[3] mang vỏ bọc hiền lành vô tội. Cần phải ngắt và tiêu hủy
nó. Nhưng thế cũng còn ít - không thể để nó lúc sắp chết còn kịp trút cái ác
của nó vào thế giới. Bởi vậy anh giấu nó trong ngực mình. Anh hi vọng đến
sáng bông hoa sẽ mất hết sức mạnh. Cái ác của nó sẽ chuyển vào ngực, vào
hồn anh, và nơi đó nó sẽ bị đánh bại. Còn nếu nó thắng thì anh sẽ hi sinh, sẽ
chết, nhưng sẽ chết như một chiến sĩ trung trực, như người chiến binh đầu
tiên của nhân loại, bởi từ trước tới nay chưa ai dám tức khắc đấu tranh
chống lại toàn bộ cái ác của thế giới.

[3] Thần hủy diệt trong tôn giáo cổ của người Ba Tư (ND).

- Họ không nhìn thấy nó. Còn ta thì nhìn thấy. Lẽ nào ta để cho nó sống?
Tốt hơn là phải chết.

Anh nằm đó, mệt nhoài trong chận chiến ảo tưởng, không có thực nhưng
vẫn kiệt sức. Buổi sáng người y sĩ thấy anh ta chỉ còn thoi thóp. Nhưng dù
thế, chỉ một thời gian sau hứng khởi lại dâng trào, anh vùng dậy khỏi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.