BÔNG HỒNG VÀNG VÀ BÌNH MINH MƯA - Trang 144

- ông già gọi khẽ, - Mày không biết xấu hổ à, hả Pơti? Sao lại đến quấy

rầy người ta?

Nhưng Pơti vẫn đứng. Chỉ có đôi chân trước của nó luôn luôn run rẩy và

thỉnh thoảng lại hạ xuống vì mệt. Khi đôi chân chạm vào cái bụng ướt, con
chó lại chợt nhớ ra và giơ chúng lên.

Đám trai tráng không để ý đến nó. Họ đang mải nói chuyện và thỉnh

thoảng lại rót thêm bia lạnh vào cốc.

Tuyết bịt kín cửa kính và ta phải rùng mình khi trông thấy những con

người trong lúc tiết trời giá rét thế này mà lại đi uống bia lạnh toát như
băng.

- Pơti! - Ông lão lại gọi - Kìa Pơti! Lại đây!

Con chó vẫy đuôi rất nhanh vài lần như muốn nói để ông lão biết rằng

nó có nghe thấy ông nói đấy, nó xin lỗi ông, nhưng nó không cưỡng lại
được nó nữa rồi. Nó không nhìn ông lão và còn quay hẳn đi chỗ khác. Như
thể nó muốn nói: "Chính con cũng biết thế là xấu đấy chứ, ông ơi. Nhưng
ông có mua nổi cho con một kẹp bánh như thế đâu!".

- Ôi, Pơti, Pơti! - ông lão thì thào và giọng ông run run vì buồn phiền.

Pơti một lần nữa ve vẩy đuôi cho qua chuyện, cầu khẩn nhìn ông lão. Nó

như muốn cầu xin ông lão thôi đừng gọi nó nữa và đừng mắng mỏ nó, bởi
chính nó cũng đang khổ tâm lắm, bởi vì nếu không bị rơi vào tình cảnh quá
khốn quẫn như bây giờ thì, tất nhiên, nó cũng chẳng bao giờ đi xin ăn người
ngoài.

Cuối cùng một gã trong đám thanh niên, gò má cao, đội mũ màu xanh lá

cây, trông thấy con chó.

- Mày xin ăn ư, đồ khốn? - gã hỏi - Thế chủ mày đâu?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.