Biển không đóng băng. Tuyết nằm dài đến tận mép nước. Trên tuyết
trông rõ những dấu chân thỏ rừng.
Khi ngòai biển có một con sóng lớn cất lên, ta không nghe thấy tiếng
sóng đập vào bờ mà lại nghe tiếng băng vỡ và tiếng lạo xạo của tuyết già.
Biển Baltic mùa đông hoang vắng và sầu tư.
Người Latvya gọi Baltic là "Biển lạp phách" (Zintarayura). Người ta gọi
thế có lẽ chẳng phải chỉ vì Baltic ném lên bờ nhiều lạp phách mà còn vì
nước biển hơi nhuốm sắc vàng của thứ đá nọ.
Suốt ngày chân trời nặng chịch những tầng u ám. Đường nét những bờ
biển thấp biến đi trong cái u ám ấy. Chỉ ở đôi nơi có những dải trắng rũ rượi
sà xuống trên mặt biển: tuyết rơi.
Đôi khi, những con ngỗng trời năm nay bay về quá sớm hạ cánh xuống
nước và kêu ầm ỹ. Tiếng kêu hoảng hốt của chúng lan rất xa trên bờ biển
nhưng không có tiếng đáp lại: mùa đông trong những khu rừng ven biển
hầu như không còn chim chóc.
Ban ngày trong ngôi nhà tôi ở, cuộc sống quen thuộc vẫn tiếp diễn. Củi
nổ tí tách trong những lò sưởi ốp gạch men sặc sỡ, máy chữ đập rào rào, chị
phục vụ ít lời Lilya ngồi trong tiền phòng ấm áp và làm ren. Mọi cái đều
bình thường và giản dị.
Nhưng tối đến thì bóng đêm đen kịt lại vây chặt ngôi nhà. Những cây
thông sáp lại gần và khi rời gian phòng rực sáng ánh đèn bước ra ngòai, ta
sẽ ngập trong cảm giác hoàn toàn cô độc khi chỉ có mình ta đối mặt với
mùa đông, biển cả và đêm tối.
Biển lùi ra hàng trăm dặm về những phía xa có màu chì xám. Không có
lấy một ánh lửa trên mặt nước. Và không có lấy một tiếng sóng vỗ.