BÔNG HUỆ ĐỎ - Trang 180

vươn cao như những cái suốt chỉ đen kịt, chỉ để lại cho anh, cho nàng giấc mơ
của một giấc mơ.

Anh đứng cạnh bậc thang lên xuống xe chìa tay đón nàng. Anh chưa kịp nói

gì nàng đã thấy, qua ánh mắt anh, anh yêu nàng và vẫn ham muốn nàng. Và
cũng lúc đó, nàng thấy mình cũng muốn như vậy.

- Em – anh nói – em… Anh đến đây từ trưa, anh chờ, tuy biết là em chưa

tới, nhưng anh chỉ có thể sống ở chỗ anh phải gặp em. Thế là em đã đến!… Em
hãy nói đi để anh được nghe em, được thấy em.

- Thế anh vẫn yêu em?

- Chính lúc này anh yêu em. Anh tưởng anh yêu em khi em chỉ là cái bóng

ma dục vọng của anh. Giờ đây, em là máu thịt mà anh đã đặt linh hồn anh
trong đó. Có đúng là, em nói đi, có đúng em là của anh không? Anh đã làm gì
để có được niềm hạnh phúc lớn nhất, niềm hạnh phúc độc nhất trên đời? Thế
mà những con người chen chúc trên thế gian này, họ cứ ngỡ là họ sống! Chỉ có
một mình anh sống thôi! Em nói đi, anh đã làm gì để có được em?

- Ồ! Nhưng cái gì phải làm, chính em là người đã làm. Em phải nói thật với

anh. Chúng ta ở trong tình cảnh này là do lỗi của em. Anh thấy không, có phải
bao giờ phụ nữ cũng thú nhận cả đâu, nhưng bao giờ cũng là lỗi ở họ cả thôi.
Bởi vậy, bất luận thế nào, em cũng không oán trách anh đâu.

Một đám hành khất và người dẫn đường nhanh nhẹn, ồn ã rời khỏi cửa lớn

nhà thờ đến vây quanh hai người. Thật không đúng lúc, nhưng ở đám người đó
vẫn phảng phất một chút duyên dáng của người Ý thoáng đạt. Họ nhạy bén
đoán định đây là một cặp người yêu, và họ biết những người đang yêu bao giờ
cũng hào phóng. Đơsactrơ quẳng cho họ ít tiền và tất cả lại trở về cảnh nhác
nhớn nhàn nhã của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.