BÔNG HUỆ ĐỎ - Trang 292

bé bỏng?” Nhưng tôi luôn luôn có phần kinh ngạc thấy người lớn và thậm chí
cả người già nữa bị ảo ảnh của quyền lực phỉnh phờ. Như thể đói khát, ái ân và
chết chóc, mọi cái tất yếu thấp hèn hay cao cả của cuộc sống không có sức sai
khiến tối thượng đối với bàn dân thiên hạ, nên những kẻ cầm cân nảy mực trên
đời này vẫn có quyền làm mưa làm gió. Và điều còn “kỳ diệu” hơn là các dân
tộc lại còn tin là ngoài cảnh nghèo khổ, những dục vọng và sự khốn nạn của
chính mình, họ còn những “vị quốc trưởng, bộ trưởng” khác nữa kia. Khôn
ngoan thay kẻ đã nói: “Hãy đem sự mỉa mai và lòng trắc ẩn làm nhân chứng
lẫn quan tòa cho loài người!”

- Nhưng – bà Mactanh vừa cười vừa nói – thưa ông Ven xx, chính ông là

người viết cái đó. Tôi đã đọc sách của ông mà.

Trong lúc đó, bá tước Mactanh và Loayê đi khắp nhà hát và các hành lang

vẫn không tìm thá\ấy Larivie. Theo lời những cô gái dẫn chỗ, họ đi vào hậu
trường và vượt qua các phòng màn nâng lên hạ xuống, bước vào phòng khiêu
vũ giữa đám diễn viên đóng vai những cô gái Đức bận váy đỏ, những mụ phù
thủy, những con quái vật, những kỹ nữ thời cổ đại. Trang trí bằng những tranh
ảnh tượng trưng, căn phòng vắng vẻ, rộng thênh thang, có vẻ trang nghiêm như
những cơ quan nhà nước hay những tổ chức của kẻ quyền quý.

Hai vũ nữ đứng bất động, một chân đặt lên thanh g chạy dọc tường. Lác đác,

đàn ông mặc áo đen và đàn bà bận váy phồng ngắn họp thành những nhóm nhỏ
im lặng.

Loayê và Mactanh – Benlem ngả mũ chào. Ở phía cuối phòng, họ thấy

Larivie ngồi với một cô gái đẹp, áo chẽn màu hồng chẻ ở hai bên hông để lộ
quần nịt bên trong và thắt lưng màu vàng.

Cô gái cầm ở tay một cái giải thưởng bằng cactông mạ vàng. Bước lại gần,

hai người nghe cô ta nói với Larivie:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.