BÓNG MA NHÀ MỆ HOÁT - Trang 105

- Nghĩa là anh bảo tôi kiếm một người vợ phải không?

- Chính thế.

Tôkubê đứng dậy, cúi gập lưng xuống lạy người bạn, vừa khóc vừa nói:

- Tôi xin cảm tạ anh và các bạn và xin thề là cho đến khi chết tôi cũng

không quên được cảm tình của các anh đối với tôi. Nhưng bất cứ điều gì tôi
cũng không thể nghe theo lời các anh được, tôi đã suy nghĩ kỹ lắm rồi...

- Tôi biết là anh sẽ phải trả lời như thế. Anh không muốn phụ vợ, dối

con ở Nhật, nhưng anh lầm rồi: đàn ông lấy năm thê bảy thiếp là chuyện
thường. Vả lại trường hợp của anh là một trường hợp đặc biệt, anh lấy một
người nào ở đây có phải là vì đam mê, sa ngã gì đâu, nhưng lấy là để cho có
người làm bè bạn và trông nom săn sóc trong những lúc trở trời trái gió.

- Không, tôi không hề băn khoăn về điểm đó. Nhưng tôi không thể nào

lấy được. Tôi đã suy nghĩ nhiều đêm lắm rồi anh ạ, tôi không có quyền lấy
bất cứ người đàn bà nào khác nữa, ngoài o Phương Thảo.

- Phương Thảo là ai vậy?

- Anh không có quyền biết.

Người bạn tưởng chừng Tôkubê lại sắp lên cơn nói sảng gì đây nên gạt

đi không nói nữa, nhưng Tôkubê như không hề để ý cứ nói tiếp và nói như
thể cho chính mình nghe vậy:

"Nhưng bây giờ, ví thử chính Phương Thảo có sống lại mà lấy tôi, tôi

cũng không lấy nữa. Là vì ít lâu nay, tôi đã hiểu tôi hơn: tôi không phải là
thằng người anh ạ, nhưng chính là một con quỷ - một thằng người mà chiến
tranh đã biến thành con quỷ - mà con quỷ không có quyền lấy vợ để sinh ra
những con quỷ nhỏ kế tiếp nhau làm dơ dáy loài người, làm nhớp nhúa
thêm trái đất đã tràn đầy nhớp nhúa".

Càng nghe, người bạn lại càng không hiểu Tôkubê nói gì. Ông Ômya

im lặng một giây, hút hết nửa điếu thuốc mới nói tiếp với tôi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.