BÓNG MA NHÀ MỆ HOÁT - Trang 142

hành động, thiếu bình tĩnh trong khi đối phó. Không biết bao giờ tôi mới trả
được cái nợ này. Hẳn là bây giờ thầy Tư đã biết tại sao tôi và cháu Phương
Thảo chỉ tìm đến các chùa chiền để nghe kinh và đem hết tâm thành ra sám
hối...

"Người chết không bao giờ nói dối. Thầy Tư có thể tin tưởng tôi. Chúng

tôi thành tâm sám hối việc đã trót làm, thế thì nhất định không bao giờ lại
có thể theo dõi Tôkubê mà hại cả ở trong quan tài... như thầy Tư đã nghĩ.
Không, không thể như thế được. Một người hèn đến chừng nào đi nữa cũng
không thể làm như thế. Chúng ta là con người, khi thấy kẻ thù ngã xuống
thì đều quay lại xót thưong. Bao nhiêu thù hận đều xóa hết, cả người sống
lẫn người chết đều là anh em, không còn phân biệt, đâu là thù đâu là bạn...
".

Mưa ở ngoài mỗi lúc một to hơn.

Tôi say quá, gục đầu xuống bàn giấy ngủ lúc nào không biết.

Đến sáng, mở mắt dậy thì hai cái bóng mệ Hoát và o Phương Thảo đã

biến đi từ lúc nào rồi.

Xa xa, có tiếng gà gáy te te. Ở ngôi chùa gần đấy, tiếng nhà sư tụng kinh

lúc trầm lúc bổng. Mưa đã ngớt hạt nhưng vẫn rơi đều đều. Trời buồn quá
thể là buồn. Lòng tôi buồn quá đến là buồn. Tôi vấn một điếu thuốc lào và
ngâm khe khẽ mấy câu thơ cũ của Bạch Lạc Thiên:

Bôn lưu phó hải vô đồi ba,

Hiền ngu quí tiện đồng quí tận.
Bắc Mang trủng mộ cao ta nga
Cổ lai như thử phi độc ngã,
Vị tử hữu tửu thảo cao ca
Nhan Hồi đoản mệnh, Bá Di ngã,
Ngã kim sở đắc diệc dĩ ta...

Rồi lấy giấy bút chép mấy câu tạm dịch ra lời Việt:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.