Tôi thấy họ nói với nhau những cái gì lâu lắm rồi cúi xuống, đứng lên
như thể bày biện những cái vật gì quý lắm, thế rồi có khi họ biến mất cả
tuần lễ, rồi đột ngột một hôm trở lại ra cái vẻ vui hơn thường lệ. Một hôm,
Mệ Hoát ngồi xuống cái ghế kê ở trước mặt tôi, nói:
“- Tôi đã bắt đầu tìm được chỗ nó cất giấu rồi ông ạ. Nhưng một trăm
phần, may ra còn được năm sáu phần mà thôi, nhưng có còn hơn không,
ông ạ. Thể nào tôi cũng trả ơn ông vì ông đối xử với tôi quý hóa vô cùng.
Những quân độc ác, ỷ mạnh cậy giàu, đến cướp nhà người ta, hãm hiếp đàn
bà con gái, làm cho cả gia đình người ta xáo trộn tan nát, ta không thể nào
tha thức được.
Ai tát mình bên mặt, đưa má bên kia cho người ta tát luôn đi… Lấy ân
trả oán, oán mới tiêu tan, lấy oán trả oán, oán kia còn mãi… . Chèng ơi, tất
cả những lời đó nghe đều đẹp cả nhưng có phải ai sinh ra đời cũng là Phật,
là Chúa cả đâu… Thấy giáo chủ Mohammed tương đối thực tế hơn: ai đánh
mình thì mình đánh lại, nếu không nhịn được… . thầy Tư à, trước khi tôi
chết đi, tôi cũng là người… ai đánh thì tôi đánh lại… ”
“Chết tôi rồi! Càng ngày tôi lại càng không hiểu được Mệ Hoát nói gì,
càng ngày tôi càng thấy hai bóng ma này quá ư rắc rối. Không chừng mình
loạn trí mất rồi”.
Tôi nói như thế với một hai người bạn. Ai cũng bảo tôi nói dại.
- Chẳng qua là tại anh cảm xúc về cái chết của Trần Hữu Lăng quá
mạnh đó thôi. Thêm một lẽ nữa là vì mệt mỏi vì bận rộn nhiều việc quá.
Anh nghỉ ngơi một ít lâu thì lại bình thường ngay chớ gì!
Một ông bạn khác khuyên tôi mỗi buổi tối uống một hai viên thuốc an
thần. Nhưng ông Ba Sạng thì nhất định cho thuốc men là bậy hết vì, theo
ông, bao nhiêu chuyện xảy ra thế này, hoàn toàn tại vì cái đất hết, cúng
kiếng đã đành là tốt đấy, nhưng chẳng có gì hay hơn là dọn béng nhà đi nơi
khác mà ở, có phải là chắc bụng không.