BÓNG NGƯỜI DƯỚI TRĂNG - Trang 17

Khôi nói :

- Chắc dư, vì lần trước Khôi nhớ hãy còn kha khá.

Việt cười :

- Nếu vậy, Việt phải xơi ít là ba cái. Còn thừa cũng nên cho con Vện được
hưởng.

Bạch Liên lẳng lặng mở hộp. Nhưng khi nắp hộp mở ra, cô kinh ngạc kêu :

- Ủa, kẹo để trong này biến đâu cả rồi !iệt thở một hơi dài khoan khoái.
Ánh nắng buổi mai lọt qua khuôn cửa sổ, hắt vào tận chỗ giường Việt nằm.
Khoảng trời xanh lơ ở bên ngoài thật trong sáng như chứa đựng cả hương
thơm ngan ngát của đồng quê. Anh nhỏm ngay dậy, nhìn sang giường bên
cạnh. Khôi vẫn còn ngủ. Việt gọi :

- Khôi, dậy đi cậu !

Thấy bạn chỉ ậm ừ không trả lời, Việt nhào sang lắc mạnh :

- Dậy mau, cậu quên rằng chúng mình đang ở ấp Xuân Lộc à ?

Khôi hé một con mắt :

- À, ờ… tớ đâu có ngủ. Tớ đang lơ mơ đấy chứ…

- Còn lơ mơ gì nữa ! Chúng mình đang được nghỉ học, và… trời hôm nay
đẹp không tưởng tượng được cậu ạ.

Khôi bật ngay dậy che tay ngáp. Con Vện, con chó của đôi bạn nằm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.