BÓNG NƯỚC HỒNG KÔNG - Trang 187

sàng, nhưng khi Đầy được cáng lên xe thì anh đã không còn chút sức lực
nào. Các bác sỹ tiến hành truyền máu và cho thở ôxy ngay.


Trên mọi sự mong mỏi là chiếc xe cứu thương đưa Đầy đi càng sớm càng
tốt, và rồi Kiên cũng thở phào nhẹ nhõm, nó đã chớp đèn và ra đi mang
theo người bạn, người em của anh. Các cháu nhỏ đã được ăn no, đang ngủ
say, các bà mẹ nhìn theo thầm mong sớm gặp lại Đầy khỏe mạnh.


Bên một gốc bàng to trước đồn công an cửa khẩu HaiKou, Kiên nằm co ro
trong một cái chăn rách, cố gắng ru mình vào giấc ngủ tạm bợ. An bây giờ
chắc lại sắp sửa hái rau ngót, lại đóng hàng vào đôi quang gánh cũ và ra
chợ. Hình dung về những nét đời thường rất quê mùa và mộc mạc của An
làm Kiên dịu đi phần nào, anh nhớ tới Nàng để quên đi nhọc nhằn và chấp
nhận nỗi đắng cay của số phận. Bỗng nhiên đèn lại chớp, chiếc xe cứu
thương ban nãy mới ra đi, bây giờ quay trở lại chỉ sau chưa đầy nửa giờ.
Kiên vụt đứng dậy chạy đến, cửa xe cứu thương mở ra và một lời ngắn ngủi
từ bác sỹ trưởng nhóm cấp cứu:

- Anh ấy đi rồi, chúng tôi đã cố hết sức. Đã bao nhiêu người bỏ xác ngoài
khơi, bây giờ lại có thêm Đầy. Là người thứ bao nhiêu rồi? Kiên bàng
hoàng tự hỏi mà không tự trả lời được. Anh bị hoảng loạn, bị shock mạnh
trước cái chết của Đầy. Đâu rồi anh Kiên gan góc, lạnh lùng, thả xác người
xuống biển thủy táng, đâu rồi anh Kiên trầm tĩnh ghi vào sổ nhật ký một
đoạn tang. Bây giờ là Kiên bằng xương bằng thịt, cũng có một trái tim biết
thổn thức, biết yêu thương. Anh không thể lấy bút ra ghi vào sổ, mà nhẩy
chồm lên về phía xác Đầy đang đưa xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.