BÓNG NƯỚC HỒNG KÔNG - Trang 186

Trời càng vào khuya càng lạnh, thế mới biết sức lực con người có hạn.
Không biết đã bao ngày ăn không đủ dính ruột, nước giải không đủ uống,
sức chịu đựng của con người mất đi rất nhanh. Sóng gió có mạnh lên hay
yếu đi thì cũng chẳng còn gây cho ai cảm xúc gì. Kiên như mất hết tinh
thần, anh vừa giữ tay lái vừa nghĩ về An, nàng thật đáng thương, biết thế
này thì thà ở lại với Nàng, đi tù vài năm nữa cũng không đến nỗi.

- Ồ, tốt rồi, bắt dây đi. Thật bất ngờ, Kiên như thiếp đi thì thấy ánh đèn pha
sáng lòa. Dăm bẩy người lạ có mặt trên thuyền mình, họ tắt máy, buộc
thuyền mình vào một cái tầu sắt to mà kéo đi. Rồi Kiên cũng tỉnh hẳn, anh
nhận ra đây là sự thật.


Kiên đang ngồi trên tầu của họ, nói chuyện bằng tiếng Quảng Đông với họ,
được họ cho ăn tạm một khúc bánh mì kẹp thịt to, và cho uống nước bao
nhiêu tùy thích.

“Bây giờ đi giải thoải mái, không phải hứng rồi giữ lại và mang đi giấu
nữa”, Kiên rơi nước mắt cảm động, anh lại khôi hài về những ngày qua của
mình. Họ báo cho anh biết là Đầy đã ngất đi, do mất máu nhiều quá. Cái
khăn ướt mà Đầy vẫn dùng để lau vết thương ở tay có thấm sẵn nước biển,
nó chống cầm máu.


Khoảng 4 giờ sáng thì vào tới đất liền, họ neo tạm trong một vịnh nhỏ, trên
bờ là một đồn công an biên phòng thuộc HaiKou. Điều Kiên quan tâm đầu
tiên là cấp cứu cho Đầy. Do họ đã dàn xếp trước nên xe cứu thương đã sẵn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.