BÓNG NƯỚC HỒNG KÔNG - Trang 353


Người ta cũng mang cho Kiên một micro. Út thường bức xúc nói liền một
mạch, rồi anh đau đớn, nhăn nhó và tạm ngưng.

- Anh biết, anh không làm tốt bổn phận, nhưng em còn đau lắm, đừng nói
nữa. - Kiên cố hết lòng can ngăn.

- Không được đến gần, nếu không muốn tôi phóng hỏa.

Út Thường lại giơ bật lửa Jippo lên, anh dọa cả Kiên, cố gắng nói tiếp
những gì mình cần nói.

- Người Việt vượt biên chúng tôi, nay sa cơ lỡ bước nên cần quý Liên hiệp
quốc giúp đỡ, cần các nước giầu bảo trợ. Nếu chưa cho đi định cư được thì
hãy bảo vệ an ninh cho họ. Tạo điều kiện cho họ tự kiếm sống. Không nên
đẩy họ trở về Việt nam.


Lần này nói dài hơn, Út Thường đuối sức, anh như sắp gục xuống. Sự đau
đơn trên các vết thương đang hành hạ anh. Đội cứu hỏa và cứu thương định
xông vào. Út Thường bừng tỉnh giơ cái bật lửa ra dọa, họ lại kiên nhẫn đợi.

- Trước khi định trục xuất họ về Việt Nam, hãy tự hỏi tại sao họ lại từ chối
nơi chôn nhau cắt rốn của mình Anh nghẹn ngào trong giây lát, rồi tiếp -
Người Việt chúng tôi cần nơi mưu sinh, cần giao thiệp bình đẳng với mọi
loại người khác trên thế giới. Chúng tôi không phải ra đi để ăn xin…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.