BÓNG NƯỚC HỒNG KÔNG - Trang 98

Sơn mấy ngày nay có việc làm ăn nên bận rộn, vài người rủ rê đi mua đồ
đạc cũ rồi bán lại cho những người buôn hàng ra Bắc, mấy hôm đầu phát
lắm, mang tiền về nhiều đưa cho Huệ giữ. Hôm nay Sơn về khá muộn, có
vẻ bực bội gì đó, mới về đã có thái độ như chán đời, đá thúng đụng nia rất
đáng sợ:
- Đời chó má thế đấy-Sơn bực bội thốt lên.
- Anh ba, em nấu gì cho anh nào, bực bội ai rồi, có con nào nó lừa cho
không?
- Khốn nạn vậy đó, có con nào thì tốt rồi, bị đệ tử lừa chứ. Đời như vầy,
mày bảo tao có tu thành phật được không?!
Thằng nhóc nọ tự nhận là đệ tử của đại ca Ba Sơn, lo cho đại ca buôn may
bán đắt từ hôm mới giải phóng tới nay, tự nhiên mất tích mang theo 2000
đồng của anh, chờ tới 8 giờ tối mà nó không quay lại, thế là coi như bị lừa.

Đành chấp nhận sự mất mát, Sơn đi tắm rửa rối chuẩn bị ăn cơm, nhà chỉ
còn hai anh em. Nhạc cũ thì không dám nghe(56), nhạc cách mạng thì
không có, thành phố chỉ thấy có cờ hoa và khẩu hiệu. Buồn chán.
- Ê, hôm nay tao thấy mày vui rồi hả Út? - Sơn chỉ muốn hỏi cho qua
chuyện.
- Cũng phải sống thôi anh ba, coi như anh ta hy sinh rồi, có thể vậy thiệt.
Mà anh cũng coi như quên 2000 đó đi, tiền đi được thì sẽ về được.
- Ừ, coi như vậy đi cho rảnh. À, thực ra không muốn cho mày chạy kiếm
thằng Hoàng mà tao không dám nói, sợ mày buồn, chứ trời đất bao la, mày
kiếm sao nổi. Nó biết nhà này rồi, tự về chớ.
- Số em khổ quá phải không anh ba, chỉ được mỗi đường học, nhưng bây
giờ chắc là cũng chẳng dùng được, làm gì bây giờ anh ba.
Huệ than thở rồi khóc tức tưởi, tủi cho thân mình, không cha không mẹ,
bây giờ mất luôn người yêu. Sau bữa cơm chiếu lệ như mọi ngày, hai anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.