BÓNG RẮN - Trang 103

Hơn nữa, mẹ tôi thì đang gặp rắc rối còn đám phản loạn của Sarah Jacobi
lại đang vạch kế hoạch cho một cuộc tấn công tàn khốc vào cơ quan đầu
não của chú tôi.

Nhưng mà, tại sao tôi lại cảm thấy thật... đầy hy vọng đến vậy?

Một ý tưởng bắt đầu nảy ra trong tôi - một tia khả năng bé xíu. Không chỉ là
viễn cảnh rằng chúng tôi có thể tìm ra cách đánh bại con rắn. Những lời của
Anubis mãi vang lên trong trí tôi: hình bóng thì vương vấn lại. Phải có một
cách để phục hồi một tâm hồn từ nơi quên lãng.

Nếu một chiếc bóng có thể được dùng đển mang lại một tâm hồn khả tử đã
bị tiêu hủy, thì bóng hình cũng có tác dụng tương tự với một vị thần chứ?

Tôi mãi lạc trong suy tưởng đến nỗi gần như chẳng nhận ra rằng chúng tôi
đã đi đến toàn nhà bộ môn mỹ thuật tạo hình. Leonid dừng tôi lại.
“Nơi này làm cổng à?” Cậu ta chỉ vào một khối đá vôi đẽo gọt trong vườn.

“Phải. Cám ơn nhé.”

Nói ngắn gọn là vầy: khi tôi bắt đầu vào học tại BAG, tôi thấy việc có được
một di vật thời Ai Cập ở gần bên phòng cho những trường hợp khẩn cấp sẽ
rất hữu ích. Thế là tôi làm việc hợp tình hợp lý: tôi mượn một chiếc trụ đá
vôi từ viện bảo tàng Brooklyn gần đấy. Nói thật chứ, viện bảo tàng ấy đã có
thừa đá tảng rồi. Tôi không nghĩ họ sẽ nhớ nhung gì trụ đá này đâu.

Tôi đã để lại chiếc máy fax thế vào chỗ trụ đá rồi nhờ Alyssa trình trụ đá Ai
Cập thực cho thầy giáo mỹ thuật như là một dự án trong lớp - một nỗ lực tái
tạo loại hình mỹ thuật thời xưa. Thầy giáo của Alyssa quả thật rất ấn tượng.
Ông ta đã cho lắp đặt ‘tác phẩm nghệ thuật của Alyssa’ ngoài sân nhỏ bên
ngoài lớp học của mình. Các đường nét điêu khắc thể hiện những người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.