BÓNG RẮN - Trang 104

chịu tang trong tang lễ, là những hình ảnh mà tôi nghĩ là rất phù hợp với bố
cục nhà trường.

Trụ đá không phải là một tác phẩm nghệ thuật quan trọng hay đầy quyền
lực gì, nhưng tất cả các di vật Ai Cập thời cổ đại đều ít nhiều có quyền lực
gì đấy, như là nguồn pin năng lượng pháp thuật. Kết hợp với sự huấn luyện
thích hợp, một pháp sư có thể sử dụng các di vật ấy để khởi động nóng
những lời bùa chú mà nếu không có các di vật ấy thì sẽ không thể thực hiện
được, như là lời chú mở cổng.

Tôi khá thành thục loại hình pháp thuật này. Leonid canh chừng cho tôi khi
tôi bắt đầu lầm rầm đọc.

Đa phần các pháp sư thường chờ đến những ‘thời khắc chín muồi’ rồi mới
mở cổng. Họ bỏ ra hàng năm trời để nhớ nằm lòng thời gian biểu của những
lễ kỷ niệm đáng nhớ như là ngày mỗi vị thần được sinh ra, sự liên kết giữa
các vì sao và đủ thứ linh tinh khác. Tôi biết là lẽ ra mình phải để tâm đến
những điều như thế, nhưng tôi lại không. Căn cứ vào bao nhiêu nghìn năm
lịch sử Ai Cập, có quá nhiều những thời khắc chín muồi nên tôi đơn thuần
là cứ lầm rầm đọc chú cho đến khi tôi tìm ra được một ngày. Tất nhiên, tôi
phải hy vọng rằng cánh cổng của tôi không mở ra vào thời khắc không chín
muồi. Như thế có thể gây ra đủ thứ phản ứng phụ ác nghiệt - nhưng nếu
không chấp nhận vài rủi ro thì cuộc đời có là gì được chứ?

[Carter đang vừa lắc đầu vừa lẩm bẩm. Tôi chẳng rõ vì sao.]

Không khí trước mắt chúng tôi gợn lăn tăn. Một lối vào cửa chuyển động
vòng quanh xuất hiện - là một cuộn cát vàng lốc xoáy - thế là tôi cùng
Leonid nhảy qua.

Tôi những muốn nói rằng lời chú của mình đã có tác dụng hoàn hảo và
chúng tôi đã đi được đến Vùng 1. Buồn thay, tôi có hơi chút trật chìa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.