BÓNG RẮN - Trang 144

8. Em gái tôi, cái chậu hoa.

CHUYẾN BAY VỀ CHẲNG VUI CHÚT NÀO.

Tôi và Walt cố bám vào chiếc thuyền trong khi răng chúng tôi thì va lập cập
còn 2 mắt lại líu díu. Đám sương mù pháp thuật đã biến thành sắc máu.
Những giọng nói ma quái tức tối thì thào, cứ như chúng đã quyết đinh dấy
lên bạo động và cướp bóc thế giới trên tầng không.

Freak lướt ra khỏi Cõi Âm sớm hơn tôi tưởng. Chúng tôi thấy mình đang
bay qua xưởng tàu New Jersey, con thuyền thả ra làn hơi trong khi Freak
mệt mỏi bay bập bềnh qua không trung. Xa xa, đường chân trời quận
Manhattan lấp lánh ánh vàng trong buổi bình minh.

Tôi và Walt chẳng trò chuyện gì trong suốt chuyền đi. Cõi Âm chừng như
đã dội gáo nước lạnh lên cuộc nói chuyện. Giờ thì cậu tao bẽn lẽn nhìn tôi.

“Mình phải giải thích đôi điều,” Walt lên tiếng.

Tôi không thể vờ như là mình không tò mò gì. Khi bệnh tình của Walt ngày
một nặng hơn, cậu ta trở nên càng lúc càng bí ẩn. Tôi thắc mắc không biết
cậu ta đã nói chuyện gì với thần Thoth đây.

Nhưng đấy không phải là việc của tôi. Mùa xuân rồi sau khi Sadie biết được
bí danh và được thả sức đi vào những suy nghĩ sâu xa nhất của tôi thì tôi trở
nên nhạy bén trong việc tôn trọng sự riêng tư của người khác.

“Này Walt, đấy là việc riêng của cậu,” tôi nói. “Nếu cậu không muốn nói thì
-”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.