BÓNG RẮN - Trang 145

“Nhưng không chỉ là riêng tư đâu. Cậu cần phải được biết chuyện gì đang
xảy ra. Mình - mình sẽ không còn sống lâu được nữa.”

Tôi nhìn trân trối xuống khu cầu cảng, tượng Nư thần Tự Do đang trôi qua
bên dưới chúng tôi. Tôi biết là Walt đang chết dần chết mòn cả mấy tháng
nay rồi. Chấp nhận điều này thật chẳng dễ dàng gì cả. Tôi nhớ đến những gì
Apophis từng nói ở viện bảo tàng Dallas: Walt sẽ không sống được đến lúc
chứng kiến ngày thế giới tận diệt.

“Cậu chắc chứ?” tôi hỏi. “Chẳng còn cách nào để -?”

“Anubis chắc rồi,” Walt đáp. “Mình chỉ còn sống được đến hoàng hôn ngày
mai thôi, theo như tình hình mới đây nhất.

Tôi không muốn nghe thêm về 1 hạn cuối cùng bất khả nào nữa. Đến hoàng
hôn tối nay, chúng tôi phải cứu được hồn ma của một tay pháp sư tà đạo.
Đến hoàng hôn ngày mai, Walt sẽ chết. Rồi bình minh sau hôm đấy, nếu
may mắn lắm, chúng tôi có thể trông chờ đến Ngày tận thế.

Tôi không bao giờ thích bị phá ngang. Hễ khi nào cảm thấy như điều gì đó
không thể làm được, tôi thường cố gắng thậm chí là hết sức hơn hoàn toàn
chỉ vì cố chấp mà thôi.

Nhưng đến thời điểm này thì tôi lại cảm thấy Apophis đang cười như điên
vào mặt tôi.

Ồ, mi không phải là kẻ bỏ cuộc à? Dường như Apophis đang hỏi lên như
thế. Thế nên ngay lúc này thì sao nhỉ? Ví như bọn ta giao cho mi thêm vài
nhiệm vụ bất khả thi nữa thì thế nào? Giờ mi có là tên bỏ cuộc hay không?

Cơn tức giận dấy lên cục nghẹn nho nhỏ trong lòng tôi. Tôi giơ chân đá vào
mạn thuyền làm sém chút gãy cả chân mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.