BÓNG RẮN - Trang 147

Biết đâu Walt có thể thắng được số phận. Người ta sống sót qua căn bệnh
ung thư một cách kỳ diệu thế kia mà. Cớ gì mấy lời nguyền xa xưa lại
không chứ? Biết đâu chúng tôi có thể tạm ngừng sinh khí của Walt như
Iskandar đã từng làm với Zia ấy, cho đến khi chúng tôi tìm được phép hóa
giải. Đúng thật, gia đình của Walt từng đã tìm kiếm phép giải cả bao thế kỷ
mà không thành công. Jaz, bà lang giỏi nhất của chúng tôi, đã thử hết mọi
cách cũng chẳng ích gì. Nhưng biết đâu chúng tôi đã bỏ sót vì đấy.

“Carter,” Walt nói. “Cậu để mình nói hết nhé? Chúng ta phải đề ra kế
hoạch.”

“Cậu làm sao mà bình tĩnh đến thế kia?” tôi gặng hỏi.

Walt mân mê sợi dây chuyền shen, giống y đúc sợi dây là cậu ấy đã tặng
cho Sadie. “Mình biết lời nguyền của mình hàng bao năm rồi. Mình sẽ
không để nó ngăn mình làm chuyện mình cần phải làm đâu. Dù là cách nào
đi nữa, mình cũng sẽ giúp cho cậu đánh thắng Apophis.”

“Làm sao đây?” tôi bảo. “Cậu vừa mới bảo mình là -”

“Anubis có ý tưởng này,” Walt đáp. “Lâu nay anh ta đang giúp mình thông
hiểu những quyền năng của mình.”

“Ý cậu là...” tôi liếc sang hai bàn tay của Walt. Đã lắm lần tôi chứng kiến
như ở Dallas. Quyền năng ấy không xuất phát từ bất cứ đồ vật phép thuật
nào của Walt cả. Bọn tôi chẳng đứa nào hiểu được chuyện nào, và khi bệnh
tình của Walt tăng tiến, dường như cậu ta ngày càng không thể khống chế
được quyền lực ấy, khiến tôi phải suy đi nghĩ lại không biết có nên đập tay
với anh chàng này không.

Walt co duỗi mấy ngón tay. “Anubis nghĩ rằng anh ấy hiểu được lý do vì
sao mình có khả năng ấy. Và còn nữa này. Anh ta nghĩ có thể có cách kéo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.