BÓNG RẮN - Trang 166

Dù là lý do gì đi nữa thì cái cổng dịch chuyển của nữ thần Isis vẫn đáng tin
cậy hơn cái mà tôi đã dùng để đến Cairo. Cái cổng đó đặt chúng tôi ngay
trong hành lang của Cánh đồng ngập nắng.
Ngay vừa lúc chúng tôi bước qua, Zia đã lướt nhìn quanh quất và nhíu mày.
“Mọi người đâu hết rồi?”
Câu hỏi thật đúng lúc. Chúng tôi đã đến đúng nhà dưỡng lão cho các thần –
cũng những cây xanh trong chậu, cũng hành lang rộng lớn với những cửa sổ
nhìn xuống Hố Lửa, cũng những hàng cột bằng đá vôi dán đầy những câu
khẩu hiệu của các bậc tiền bối vui tính và những châm ngôn đại loại như:
Thế kỷ vàng của bạn là đây!
Nhưng phòng trực y tá thì không một bóng người. Mấy cây truyền dịch túm
tụm trong một góc như chúng đang có hội nghị. Những dãy ghế sofa trống
rỗng. Trên bàn cà phê vương vãi những bàn cờ đam đang chơi dở. Hừm, tôi
ghét cái trò cờ đam.
Tôi nhìn chằm chằm vào một chiếc xe lăn trống không, tự hỏi không biết
người ngồi trên xe giờ đã ở nơi nào, thì bỗng nhiên chiếc xe bốc cháy thành
ngọn, sụp xuống thành một đống da lộn cháy thành than và khung thép chảy
quá nửa.
Tôi suýt ngã ngửa. Đằng sau tôi, Zia cầm một quả cầu lửa trắng cháy rừng
rực trong tay. Đôi mắt cô hoang dại như một con thú bị dồn vào chân tường.
“Chị điên à?” Tôi hét lên. “Chị làm gì - ?”
Cô rót tiếp quả cầu lửa thứ hai vào phòng trực y tá. Một cái lọ đầy hoa cúc
vỡ tan tành tròn cơn mưa của những cánh hoa rơi lả tả và những mảnh gốm
vụn.
“Zia!”
Có vẻ cô ấy không nghe thấy tôi. Cô chuẩn bị tiếp một quả cầu lửa khác
nhắm vào mấy cái sofa.
Lẽ ra tôi nên chạy kiếm chỗ nấp. Tôi chưa sẵn sàng chết chỉ để cứu mớ đồ
trang trí nột thất bọc vải. Thay vì chạy đi, tôi lao vào chộp được cổ tay cô
ấy. “Zia, dừng lại đi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.