BÓNG RẮN - Trang 167

Cô ấy trừng mắt nhìn tôi với đôi mắt tóe lửa – tôi muốn nói đúng theo nghĩa
đen ấy. Hai tròng mắt cô đã trở thành hai đĩa lửa màu cam.
Điều này thật khủng khiếp, đương nhiên, tôi vẫn không hề sợ hãi. Cả năm
qua tôi đã quen dần quen với những điều bất ngờ - nào là chuyện con mèo
của tôi là nữ thần, anh trai tôi bị biến thành chim ưng, và Felix cứ một tuần
vài lần đem chim cánh cụt vào khu lò sưởi.
“Zia”, tôi gằn giọng. “Chúng ta không thể đốt nhà dưỡng lão được. Chị bị
cái gì nhập vào vậy?”
Có chút bối rối thoáng qua trên gương mặt. Cô nàng thôi vùng vẫy. Đôi mắt
cô trở lại bình thường.
Cô nhìn chằm chằm vào chiếc xe lăn cháy rụi, rồi những gì còn sót lại của
bó hoa trên tấm thảm. “Tôi đã -?”
“Quyết định mớ cúc kia cần phải chết ấy à?” Tôi nói luôn. “Vâng, chị đã
làm thế đấy”.
Zia dập tắt quả cầu lửa của mình, cũng may vì nó sắp táp vào mặt tôi. “Chị
xin lỗi”, cô nói lí nhí. “Chị - chị nghĩ mình kiểm soát được…”.
“Kiểm soát được ư?” tôi buông tay cô ấy ra. “Chị muốn nói là dạo gần đây
chị cứ ném vu vơ cả đống cầu lửa hả?”
Zia trông vẫn còn bần thần, ánh mắt dò xét quanh sảnh.
Kh-ông… có lẽ. Chị đã bị ngất đi. Khi tỉnh lại, chị không nhớ mình đã làm
gì nữa”
“Giống như bây giờ sao?”
Cô gật đầu. “Amos nói… đầu tiên ông ấy nghĩ có lẽ đấy là tác dụng phụ từ
thời gian nhốt trong mộ đó.”
Ah, thì ra là ngôi mộ. Nhiều tháng ròng, Zia bị bắt nhốt trong một ngôi mộ
bằng đá ẩm ướt trong khi shabti của cô lon ton khắp nơi giả làm cô. Đại
pháp sư Iskandar cho rằng làm thế sẽ bảo vệ được Zia thực – khỏi Set
chăng? Hay Apophis? Chúng tôi vẫn chưa biết rõ. Dù thế nào đi nữa, tôi
không thấy đây là một ý tưởng thông minh của một pháp sư được cho là bậc
thầy với hai ngàn năm tu luyện có thể nghĩ ra. Trong những giấc ngủ của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.