BÓNG RẮN - Trang 171

Tôi đá chân vào cái khung bị cháy rụi của chiếc xe lăn. Một cái bánh xe
cong queo lung lay kêu cót két.
“Chúng ta cần phải bàn về chuyện đó,” tôi quyết định. “Chúng ta không còn
nhiều thời gian đâu. Bây giờ… các bậc trưởng lão già cả đi đâu hết rồi
nhỉ?”
Zia chỉ về hướng cửa sổ. “Kia kìa,” cô nói một cách bình tĩnh. “Mọi người
đang có một ngày đi biển.”
Chúng tôi đi xuống bãi biển cát đen cạnh Hồ Lửa. Nơi đây không thể nào là
điểm du lịch ưa chuộng nhất của tôi, nhưng các vị thần già cả đang nằm
ườn ra trên những chiếc ghế xếp dưới những chiếc dù màu tươi rói. Một số
khác thì nằm ngáy khò khò trên những chiếc khăn tắm biển hoặc ngồi trên
xe lăn và nhìn chằm chằm vào cảnh biển sôi sùng sục.
Một nữ thần đầu chim nhăn nheo vận đồ tắm nắng một mảnh đang xây Kim
Tự Tháp bằng cát. Hai ông già – tôi đoán họ là thần lửa – đang đứng dưới
lớp sóng sáng rực sâu tới thắt lưng, đang cười và tóe dung nham vào mặt
nhau.
Tawaret, người hộ lý tươi cười khi trông thấy chúng tôi.
“Sadie!” cô gọi. “Tuần này cô đến sớm đấy! Và cô đã dẫn cả bạn theo nữa
cơ.”
Bình thường thì, tôi sẽ không để yên cho một con hà mã cái cười toe nhào
tới ôm tôi, nhưng tôi đã quen với Tawaret.
Cô đã thay đôi giày cao gót của mình bằng đôi dép kẹp. Còn lại thì cô vẫn
mặc đồng phục y tá màu trắng như mọi khi. Mascara và son môi của cô
được kẻ một cách khá trang nhã, theo cách của hà mã, và mái tóc đen bù xù
của cô được cột gọn dưới chiếc nón y tá. Cái áo choàng ôm chật cứng của
cô làm lộ ra cái bụng mỡ màng – có thể là dấu hiệu mang bầu suốt đời, vì
cô là nữ thần sinh sản, hay có lẽ do ăn quá nhiều bánh nướng. Tôi chưa bao
giờ dám chắc về điều này.
Cô ấy ôm tôi nhưng không hề bóp nát tôi làm tôi cảm kích vô cùng. Mùi
nước hoa tử đinh hương của cô gợi cho tôi nhớ đến bà ngoại, còn thoảng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.