BÓNG RẮN - Trang 172

lưu huỳnh trên quần áo cô ấy gợi tôi nhớ về ông ngoại.
“Tawaret,” tôi nói, “đây là Zia Rashid.”
Nụ cười Tawaret nhạt đi. “Ồ… Ờ, tôi biết rồi."
Tôi chưa bao giờ thấy nữ thần hà mã mất tự nhiên như thế này. Cô ấy có
đoán được Zia đã đốt cháy rụi xe lăn và đám hoa cúc của cô ấy không nhỉ?
Thấy sự im lặng trở nên gượng gạo, Tawaret tươi cười trở lại. "Xin lỗi,
vâng. Xin chào, Zia. Chỉ là trông cô ấy giống… thôi, không sao! Cô cũng là
bạn của Bes à?"
"Ơ, không hẳn," Zia thừa nhận. "Ý tôi là, tôi cho là thế, nhưng –"
"Chúng tôi ở đây để thực hiện một sứ mệnh," tôi nói. "Mọi thứ ở trên thế
giới trên kia đang trên đà bị hủy diệt."
Tôi kể cho Tawaret nghe về các pháp sư nổi loạn, về các mưu đồ tấn công
của Apophis, và kế hoạch điên rồ của chúng tôi đi tìm bóng rắn mà dẫm cho
nó chết.
Tawaret đan những bàn tay hà mã của mình vào nhau. "Trời ơi. Tận thế
ngày mai hả? Tối thứ Sáu định tổ chức chơi Bingo. Các cục cưng tội nghiệp
của tôi chắc thất vọng lắm đây…"
Cô liếc xuống biển nhìn các của nợ già cả của mình, vài người thì đang ngủ
chảy cả dãi, số khác thì đang ăn cát đen hay đang cố nói chuyện với dung
nham núi lửa.
Tawaret thở dài. "Tôi cho rằng tốt hơn là không nói gì với họ. Họ đã ở đây
hàng thiên niên kỷ, đã bị thế giới người quên lãng. Bây giờ họ phải bị diệt
vong với mọi người khác. Họ không đáng nhận lãnh một số phận như thế."
Tôi muốn nhắc nhở cô ấy rằng không ai đáng nhận lãnh một số phận như
thế cả - không phải bạn bè tôi, không phải gia đình tôi và lại càng không
phải cô gái trẻ xuất chúng có tên Sadie Kane, người đang có cả một tương
lai phía trước. Nhưng Tawaret vốn quá đỗi tốt bụng, tôi không muốn mình
nghe ích kỷ. Dương như cô không hề lo lắng gì cho bản thân, chỉ nghĩ đến
những vị thần héo hắt kia mà thôi.
"Chúng tôi vẫn chưa bỏ cuộc," tôi hứa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.