BÓNG RẮN - Trang 29

Chữ tượng hình rực cháy trước mặt tôi – nhỏ xíu sáng lòa như mặt trời thu
nhỏ:

“Tốt!” Walt bảo. “Tiếp tục đi!”
Không biết bằng cách nào mà ấy đã lôi ra được sợi xích và chộp lấy mõm
nhân sư. Trong lúc con quái vật dồn hết sức lực của nó đè lên anh, thì vầng
hào quang màu xám kỳ lạ của Walt lại trải ra khắp mình nó như một sự lây
truyền. Nhân sư đầu cừu rít lên rồi oằn oại. Tôi thoáng ngửi thấy mùi thối
rữa như không khí trong huyệt mộ - mùi hắc đến mức tôi chút nữa thì mất
tập trung.
“Sadie,” Walt giục, “duy trì lời chú ấy đi!”
Tôi tập trung vào chữ tượng hình. Tôi điều chuyển năng lượng của mình
vào trong ký hiệu của trật tự và sáng tạo. Chữ ấy sáng chói lòa hơn. Những
cuộn thân mình của con rắn cháy tan biến như sương mù dưới ánh mặt trời.
Hai con nhân sư đầu cừu tan tành thành vụi. Các hũ quách rơi xuống vỡ tan.
Tượng Anubis thả Khufu rớt dập đầu xuống đất. Đội quân shabti bất động
quanh Alyssa, và pháp thuật đất của cô ấy lan tỏa khắp phòng, hàn gắn lại
các vết nhứt và chống dựng vách tường lên.
Tôi cảm nhận được Apophis rút lui sâu hơn và trong Hỗn Mang, rít lên vì
tức tối.
Rồi tôi gục hẳn.
“Tôi bảo con bé có thể làm được mà,” một giọng nói hiền hậu vang lên.
Tiếng mẹ tôi… nhưng tất nhiên là không thể nào. Mẹ tôi chết rồi mà, nghĩa
là thỉnh thoảng tôi có nói chuyện với mẹ, và chỉ dưới Địa Ngục mà thôi.
Thị lực tôi trở lại, mờ mờ ảo ảo. Hai người phụ nữ đứng trên nhìn xuống
tôi. Một người là mẹ tôi – mái tóc óng vàng của bà kẹp ngược ra sau, đôi
mắt xanh thẫm lấp lánh ánh tự hào. Bà trong suốt, như các hồn ma thường

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.