BÓNG RẮN - Trang 31

“Ý bà là, Cùng nhau chúng ta sẽ đánh thắng Apophis,” mẹ tôi chữa lại.
“Tất nhiên rồi,” nữ thần Isis bảo. “Ý ta là vậy mà.”
Gương mặt hai người họ cùng nhòe đi. Họ nói cùng một giọng: “Ta yêu
con.”
Một cơn bão tuyết quét qua mắt tôi. Cảnh vật chung quanh tôi thay đổi, tôi
đang đứng trong bãi tha ma tối om cùng Anubis. Không phải vị thần đầu
chó rằng già cỗi mốc meo mà anh ấy hay hiện thân trong tranh vẽ mộ của
người Ai Cập đâu, mà là Anubis như tôi thường hay thấy – một anh chàng
tuổi teen có đôi mắt nâu ấm áp, mái tóc đen bù xù, cùng gương mặt đẹp
rạng ngời đến lố bịch điên người. Ý tôi là, làm ơn đi – vì là thần, anh ta có
được lợi thế thật bất công. Có thể được trông giống như bất cứ thứ gì mình
muốn. Tại sao anh ta cứ xuất hiện trong hình dáng này mãi khiến cho ruột
gan tôi xoắn tít lên thế kia?
“Hay quá nhỉ,” tôi cuối cùng cũng thốt lên được. “Nếu anh đang ở đây,
nghĩa là tôi phải chết rồi.”
Anubis mỉm cười. “Không chết đâu, mặc dù là em suýt rồi đấy. Đấy là một
hành động liều lĩnh.”
Một cảm giác nóng bừng khởi nguồn từ mặt tôi rồi lan dần xuống cổ. Tôi
không rõ đấy là xấu hổ, tức giận hay hân hoan khi được gặp anh ta nữa.
“Anh đã ở đâu thế?” tôi gặng hỏi. “Sáu tháng, không một lời.”
Nụ cười của anh tan đi. “Họ không để cho tôi gặp em.”
“Ai không cho vậy?”
“Có những luật lệ,” anh đáp. “Ngay cả trong lúc này họ cũng đang canh
chừng, nhưng vì em suýt chút nữa thôi là chết nên tôi có thể tranh thủ được
đôi phút. Tôi cần phải nói với em: em có ý tưởng đúng đấy. Hãy tìm kiếm
thứ không có ở đấy. Đó là cách duy nhất em có thể sống sót.”
“Phải rồi,” tôi càu nhàu. “Cảm ơn vì đã không nói như đánh đố nhé.”
Cảm giác ấm áp chạm đến được tim tôi. Tim bắt đầu đạp, thốt nhiên tôi
nhận ra mình không có nhịp tim từ khi ngất đi. Chắc chắn là không hay rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.