BÓNG RẮN - Trang 39

Mi sẽ mất sạch những kẻ mà mi yêu quý nhất…
Tôi đã mất quá nhiều người rồi. Mẹ tôi mất khi tôi lên bảy. Năm ngoái Cha
tôi đã hy sinh bản thân để trở thành vật chú cho Osiris. Cả mùa hè qua, rất
nhiều đồng minh của chúng tôi đã ngã xuống vì Apophis, hay đã bị đánh úp
và “biến mất” nhờ ơn những pháp sư nổi loạn không muốn chấp nhận chú
Amos của tôi làm Pháp sư trưởng.
Tôi còn có thể mất ai khác nữa đây… Sadie à?
Không, không phải là tôi mỉa mai gì đâu. Mặc dù hầy như hết cả quãng đời
chúng tôi không lớn lên cùng nhau – tôi thì chu du khắp nơi với Cha, còn
Sadie sống tại Luân Đôn với ông bà ngoại – nhưng con bé vẫn là em gái tôi.
Một năm qua chúng tôi đã trở nên thân thiết. Đúng là con nhỏ này khó chịu
thật đấy. nhưng tôi cần em gái mình.
Wow, chán thật.
[Và đây là cú đấm vào tay mà tôi đang chờ đợi. Oái.]
Hay có lẽ Apophis có ý nói đến người khác nhỉ, như là Zia Rashid chẳng
hạn... Con thuyền của chúng tôi bập bềnh bên trên các vùng ngoại ô Dallas
lấp lánh ánh đèn. Quàng quạc lên một tiếng bất khuất, Freak kéo chúng tôi
vào Cõi Âm. Sương mù nuốt chửng con thuyền. Nhiệt độ hạ xuống mức
cóng lạnh. Tôi cảm nhận được cảm giác nhột nhạt quen thuộc trong dạ dày,
như thể chúng tôi đang từ trên đỉnh tàu lượn rơi thỏm xuống. Những giọng
nói ma quái thì thào vọng ra từ màn sương.
Sadie hét lên. “Chẳng phải ông có một vài kiểu phép thuật GPS nào đó
hay…”
“Bọn ta đang tìm kiếm,” Desjardins nói. “Nhưng các ngươi không nên lo
lắng về Amos. Các ngươi sẽ phải ở lại đây. Các ngươi phải được… huấn
luyện.”
Tôi cứ có cảm giác là ông ta sẽ nói từ khác, từ nào đó sẽ chẳng dễ nghe như
được huấn luyện đâu.
Iskandar trực tiếp nói với tôi. Giọng ông ấy nghe khá là thân thiện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.