BÓNG RẮN - Trang 92

“Mẹ tôi đang mất dạng,” tôi đoán. Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực.
“Phải có liên quan gì đấy với chuyện về mấy cái bóng này, phải không
nào?”

“Sadie, ước gì tôi biết được. Cha em thì - ông ấy đang cố gắng hết sức để
tìm ra mẹ em, nhưng mà -”

Cơn gió xộc đến làm gián đoạn lời Anubis.

Bạn đã từng bao giờ thò tay ra khỏi xe đang chạy và cảm nhận làn không
khí đẩy ngược lại bạn không? Cảm giác hơi giống như thế đấy, nhưng mà
mạnh hơn gấp 10 lần. Một áp lực nào đó đẩy tôi và Anubis ra xa nhau. Tôi
lảo đảo bước lùi, hai chân đã không còn nâng lên khỏi mặt đất nữa.

“Sadie...” Anubis với tay ra, nhưng cơn gió đã đẩy anh ra xa hơn.

“Ngừng lại đi!” một giọng nói the thé vang lên xen giữa hai chúng tôi.
“Không được bày tỏ tình cảm giữa chốn đông người trong phiên ta gác!”
Không khí tụ lại thành hình dáng con người. Thoạt đầu đấy chỉ là bóng hình
mờ nhạt. Rồi nó trở nên rõ nét và có màu sắc hơn. Đứng trước tôi là một
người đàn ông trong trang phục phi công cổ lỗ - mũ bảo bộ bằng da, mắt
kiếng bảo hộ, khăn quàng cùng áo khoác đánh bom, như những tấm ảnh tôi
hay thấy về những phi công trong lực lượng Hoàng Gia thời Thế chiến thứ
2. Nhưng người này không phải bằng da bằng thịt. Dáng hình ông ta cứ
xoay vần rồi biến chuyển. Tôi nhận ra ông ta được tạo hình từ rác rến được
gom lại: những đốm bụi, mớ giấy rác, chút lông hoa bồ công anh cùng lá
khô - tất cả xoay vần quanh quẩn, nhưng lại được cơn gió gom chặt lại tạo
thành hình mà từ đằng xa ông ta có thể được nhìn lầm thành một người
phàm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.