BÓNG TỐI GIAM CẦM - Trang 100

được nhìn thấy mặt trời, hay mặt trăng, hay bất kì thứ ánh sáng nào không
tỏa ra từ nến hoặc bóng đèn ngủ. Tôi mất dấu ngày tháng. Thường thì tôi có
thể biết nhờ những lần hắn đưa thức ăn đến, không còn thế nữa. Giờ tôi đã
biết, Caleb cho tôi ăn bất kì thứ gì mà hắn nghĩ tôi nên ăn, vào bất kì giờ
nào mà hắn nghĩ là thích hợp. Tôi đang dần thua cuộc. Giá như tôi có được
chút nhận thức về thời gian, tôi sẽ có thể…không biết nữa…làm gì đó
chẳng hạn.

Cuối cùng, tôi trở nên giận dữ đến độ đã tháo bóng đèn ngủ khỏi tường

và ném nó đi mạnh hết sức có thể, lắng nghe tiếng nó vỡ tan. Tôi gần như
đã khóc nhiều giờ liền trong bóng đêm đen kịt, lo sợ không dám tháo bóng
đèn ngủ trong phòng tắm ra và dời nó đi, vì chắc chắn tôi sẽ không thể tìm
thấy chốt đèn. Hé mắt nhìn qua khe dưới cánh cửa, tôi hi vọng có thể nhìn
thấy được gì đó, nhưng tất cả chỉ là bóng tối. Tôi đập ầm ầm lên cửa bằng
tất cả sức lực, la hét và kêu khóc, nhưng chẳng có ai đến cả…chẳng có ai
thèm quan tâm. Nhìn chăm chăm vào bóng tối, tôi tự hỏi liệu cái chết có
giống thế này không. Tôi nằm ngửa ra, tưởng tượng mình đang ở trong một
cỗ quan tài, nhìn vào hư không, hoàn toàn quên lãng. Thậm chí tôi nghĩ
mình đã ngủ với hai mắt đang mở.

Dù không biết chắc chắn, nhưng dường như những lần ghé thăm phòng

tôi của Caleb đang dần thưa thớt hơn. Trong khoảng thời gian đó, tôi trở
nên ít lo lắng hơn trước sự hiện diện của hắn - sự thật là, mọi thứ trở nên dễ
chịu hơn từng ngày. Nhưng hắn, trái lại, có vẻ như mỗi lúc một cáu tiết với
tôi hơn. Rắc rối hơn nữa, đó là cơn giận của hắn thường xuyên biến thành
hình phạt của tôi, và tôi bị ám ảnh bởi việc phải tránh của hai thứ đó. Khi
hắn chạm vào tôi, tôi phải căng người để giữ mình bất động. Khi hắn nói
chuyện với tôi, tôi chẳng đáp lời nào. Khi tôi không thể ngăn mình chống
cự, ngay lập tức, tôi sẽ van xin sự tha thứ từ hắn. Nhưng tôi càng nhượng
bộ bao nhiêu thì hắn lại càng tàn nhẫn bấy nhiêu. Thật không thể hiểu nổi.

“Đầu hàng đi,” hắn từng nói như thế.
“Tôi không hiểu ý anh là gì,” tôi nhấn mạnh.
Tôi hơi xoay đầu đi, nghe thấy gì đó quen thuộc. Thính lực của tôi đã trở

nên cực kì tốt và chỉ mất thêm một giây nữa để tôi nhận ra âm thanh kia.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.