BÓNG TỐI GIAM CẦM - Trang 202

Trong hai năm, có thể ít hơn, tôi sẽ có được điều tôi muốn – báo thù.

Sau đó, tôi sẽ đảm bảo trả tự do cho em. Mẹ kiếp, tôi thậm chí có thể thả
em về với số tiền đủ để em đến bất kì đâu em muốn. Để em làm bất kì điều
gì em muốn. Cho đến lúc đó…”

Tôi muốn khóc. Nhưng khóc lóc chẳng giúp ích được gì trước đó cả và

chắc chắn cũng chẳng giúp ích được vào lúc này. “Bao nhiêu?”

“Gì kia?”
“Sau đó. Khi tôi đã không còn là con điếm của anh nữa, anh sẽ trả tôi

bao nhiêu? Những con điếm thường được trả tiền, đúng không?”

Caleb nhìn tôi chăm chăm gần như là mãi mãi, sau đó nói, “Em muốn

gì?”

“Tự do của tôi. Nhưng thay vào đó…một triệu đô la thì sao?” Lời nói

thốt ra dưới dạng một câu hỏi chứ không phải một yêu cầu kiên quyết.
Thực tế là hắn không cần phải trao cho tôi gì cả. Tôi chẳng có gì để mặc cả
hết. Hắn có thể lấy bất kì thứ gì mình muốn.

“Một triệu đô la? Hơi nhiều đấy, em không nghĩ vậy à?”
“Mẹ kiếp anh.”
Caleb mỉm cười, tên nhãi nhép bê tha. “Thứ lỗi cho tôi,” hắn châm chọc

với một cái cúi đầu trịnh trọng, “Ý tôi muốn nói là: làm gì có ‘cô bé’ nào
tuyệt đến vậy. Dù rằng ‘cô bé’ của em cũng khá gần rồi.”

Bây giờ hắn lại đang cố khiến tôi choáng váng, và nếu tôi vẫn còn là cô

nữ sinh ngây ngô hắn từng gặp nhiều tuần trước đây, thì có lẽ mánh đó đã
có hiệu quả. Song lúc này tôi chẳng phải cô ta nữa, thích thú làm sao. Tôi
thật mạnh mẽ. Có lẽ phần con người hay tính toán, giận dữ, tranh đấu đã
nắm quyền kiểm soát hoàn toàn, và tôi sẽ không bao giờ yếu đuối nữa.
“Gần tới mức nào?”

Nụ cười của hắn trở nên nhăn hở, “Một nửa.”
Ở bên ngoài, tôi là một chiếc hồ phẳng lặng. Nhưng bên trong tôi lại là

một đại dương dậy sóng, “Chính xác thì tôi phải làm gì?”

“Phục tùng.”
“Anh sao?”
“Phải. Nhưng đồng thời-”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.