BÓNG TỐI GIAM CẦM - Trang 43

Nghĩ rằng sẽ nhìn thấy cơ thể trần trụi của mình bên dưới đó. Thay vì

thế, tôi tìm ra vải xa-tanh, một chiếc áo hai dây mỏng và quần lót. Tôi điên
cuồng siết lấy chất vải kia. Ai đã mặc đồ cho tôi? Mặc quần áo có nghĩa là
có động chạm, mà động chạm thì có thể dẫn đến rất nhiều thứ khác. Là
Caleb sao? Hắn ta đã mặc đồ cho tôi sao? Ý nghĩ đó khiến tôi thấy khiếp
đảm. Và ở bên dưới nó, có điều gì khác nữa kinh khủng hơn rất nhiều; sự tò
mò không mấy dễ chịu.

Nhằm tránh khỏi những xúc cảm đầy mâu thuẫn của mình, tôi bắt đầu

xem xét khắp cơ thể. Toàn thân tôi đau nhức, kể cả tóc cũng đau, nhưng
phần giữa hai chân thì không có gì khác biệt đáng lưu tâm cả. Chẳng có
cơn đau bên trong nào gợi lên cho tôi về chuyện tôi không dám nghĩ tới đã
xảy ra cho mình ở một thời điểm nào đó. Trong phút chốc, tôi thấy nhẹ
nhõm vô cùng, nhưng nhìn quanh nơi giam giữ mới của mình thêm lần nữa,
mọi khuây khỏa đền tan biến hết. Tôi trượt khỏi giường.

Căn phòng có vẻ xuống cấp, với giấy dán tường ố vàng và thảm trải sàn

mỏng dính, biến màu. Chiếc giường, loại bằng sắt rèn có bốn cột, là thứ đồ
nội thất duy nhất trông còn mới. Khó mà nghĩ được một món đồ như thế lại
thuộc về một nơi như vầy. Mà tôi thì đâu có biết nhiều về chỗ này lắm.
Chất vải lanh trên giường có mùi nước làm mềm vải. Giống hệt loại mà tôi
dùng để giặt quần áo cho gia đình mình ở nhà. Bụng dạ tôi thắt lại. Tôi
không ghét mẹ. Tôi yêu bà ấy. Lẽ ra tôi nên thường xuyên nói với bà điều
đó, kể cả khi bà hiếm khi nói với tôi. Lệ làm mắt tôi đau nhói, nhưng lúc
này tôi không thể ngã khuỵu được. Tôi phải nghĩ ra cách trốn thoát.

Bản năng đầu tiên đó là thử dùng cửa, nhưng tôi gạt đi vì nó quá ngu

ngốc. Thứ nhất là vì tôi nhớ nó đã bị khóa. Thêm nữa, nếu nó không khóa
thì dám chắc tôi sẽ đụng độ thẳng mặt với mấy kẻ bắt cóc thôi. Ánh nhìn
của gã đó, cái gã tên Jair, đôi mắt gã vụt hiện lên trong tâm trí và một cơn
rùng mình kinh sợ chạy dọc xuống xương sống tôi

Thay vào đó, tôi rón rén bước đến chỗ màn che và kéo chúng xuống.

Cửa sổ bị đóng ván kín mít. Tôi gần như không thể nén nổi một tiếng thét
thất vọng. Luồn mấy ngón tay quanh rìa của tấm ván gỗ, tôi cố kéo nó lên,
nhưng không thể được. Chết tiệt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.