BÓNG TỐI VÀ XƯƠNG TRẮNG - Trang 259

qua cánh đồng, tôi chạy đến bậc cửa và vẫy tay. Cậu ấy nhận ra tôi và nhanh
chân tiến về phía trước.

Tôi băng qua sân một cách chậm rãi, cố ổn định trái tim đang đập loạn lên

của mình khi chờ cậu ấy đến gần. Rồi cậu ấy bế tôi lên và xoay một vòng, và
tôi ôm cậu ấy thật chặt, hít hà mùi hương ngọt ngào và quen thuộc ấy, ngạc
nhiên vì mình đã nhớ cậu ấy nhiều đến thế nào. Tôi lờ mờ nhận ra mình vẫn
còn cầm một mảnh vỡ của chiếc cốc xanh trong tay, rằng nó đang đâm sâu
vào lòng bàn tay tôi, nhưng tôi không muốn buông ra.

Khi cậu ấy cuối cùng cũng thả tôi xuống và thong thả đi vào nhà bếp để

tìm đồ ăn trưa, tôi vẫn còn đứng đó, lòng bàn tay rỉ máu, đầu óc tiếp tục
quay cuồng vì biết rằng tất cả đã đổi thay.

Ana Kuya quở trách tôi vì đã làm sàn nhà bếp sạch boong bị vấy máu. Bà

ấy băng tay tôi lại và bảo rằng rồi nó sẽ lành thôi. Nhưng tôi biết thương tổn
ấy sẽ mãi mãi nhói đau.

Trong thinh lặng vắng vẻ của xà lim, Mal đã hôn lên vết sẹo trong lòng

bàn tay tôi, vết thương được tạo nên từ rất lâu về trước vì một mảnh cốc vỡ,
một đồ vật mỏng manh mà tôi nghĩ là đã vô phương cứu chữa.

Chúng tôi nằm ngủ trên sàn nhà, hai má áp vào nhau qua những chấn

song, hai bàn tay đan chặt. Tôi không muốn ngủ, tôi muốn trân trọng từng
phút giây cuối cùng với cậu ấy. Nhưng hẳn là tôi đã thiếp đi, vì tôi đã mơ
thấy con hươu đực lần nữa. Lần này, Mal ở bên cạnh tôi trên trảng cỏ, và
máu của cậu ấy mới là thứ chảy tràn trên tuyết.

Điều tiếp theo tôi nhận ra là mình đang bị đánh thức bởi tiếng cửa mở ở

phía trên đầu và tiếng bước chân của Ivan đi xuống cầu thang.

Mal đã bắt tôi phải hứa là sẽ không khóc. Cậu ấy nói làm thế sẽ chỉ khiến

cậu ấy khổ tâm hơn. Nên tôi cố nuốt nước mắt vào trong. Tôi hôn cậu ấy lần
cuối và để Ivan dẫn mình rời đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.