BÓNG TỐI VÀ XƯƠNG TRẮNG - Trang 48

“Cô được ngài ấy bảo vệ.”
“Có gì khác nhau sao?”
Biểu cảm trên mặt Ivan rất khó đoán. “Cô nên cầu cho không bao giờ biết

thì hơn.”

Tôi cau mặt ngả người ra sau ghế rồi rít lên vì đau. Tôi đã quên mất vết

thương của mình.

“Khám vết thương cho cô ta,” Ivan nói với người nữ Tâm Y. Cổ tay áo

của cô ta được thêu họa tiết màu xám của Thiện Tâm Y.

Người phụ nữ ấy đổi chỗ với một trong hai oprichniki để ngồi cạnh tôi.
Một người lính ló đầu vào trong. “Chúng thần đã sẵn sàng,” anh ta nói.
“Tốt,” Ivan đáp lời. “Giữ cảnh giác và tiếp tục đi đi.”
“Chúng thần sẽ chỉ dừng lại để đổi ngựa. Nếu chúng thần dừng lại trước

đó thì ngài sẽ biết là đã có chuyện xảy ra.”

Người lính đó đóng cửa lại và biến mất. Gã đánh xe không hề chần chừ

ngay sau đó. Cỗ xe lập tức lao về phía trước với tiếng thét lớn cùng nhát roi
vung lên. Cơn hoảng loạn chợt ập đến trong tôi. Chuyện gì đang xảy ra với
tôi vậy? Tôi nghĩ đến chuyện đẩy cửa ra và chạy trốn. Nhưng tôi chạy đi đâu
được? Tôi đang bị vây bởi những binh lính được trang bị vũ khí, ngay giữa
một doanh trại quân đội. Và cho dù chạy được thì tôi cũng nào biết dung
thân ở đâu?

“Vui lòng cởi áo khoác ra,” người phụ nữ bên cạnh tôi nói.
“Cái gì?”
“Tôi cần khám vết thương của cô.”
Tôi thoáng định từ chối, nhưng nào có nghĩa lý gì? Tôi kéo áo khoác

xuống một cách vụng về và để người Thiện Tâm Y kéo áo sơ mi qua khỏi
vai. Tâm Y - Tâm Y là những người điều khiển Sự sống và Cái chết. Tôi cố
tập trung vào phần “Sự sống”, nhưng tôi chưa bao giờ được một Grisha chữa
vết thương cả, từng thớ thịt trong người tôi căng lên vì sợ hãi.

Cô ấy lấy thứ gì đó ra khỏi chiếc túi nhỏ của mình và một mùi hóa chất

nồng nặc lấp đầy cả xe. Tôi rụt người lại khi được cô ấy lau sạch vết thương,
đầu ngón tay bấu chặt vào đầu gối. Khi cô ấy xong việc, hõm vai tôi bỗng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.