BÓNG TỐI VÀ XƯƠNG TRẮNG - Trang 50

Ivan đóng cửa lại. Người oprichniki quay lại ghế ngồi bên cạnh tôi, và

chúng tôi tiếp tục lên đường.

“Cô ấy đi đâu vậy?” Tôi hỏi.
“Trở về Kribsirsk,” Ivan đáp. “Càng ít người xe càng đi nhanh hơn.”
“Nhìn anh còn nặng hơn cô ta đó,” tôi lẩm bẩm.
“Mặc bộ kefta vào đi,” anh ta nói.
“Tại sao?”
“Vì nó được dệt từ vải lót của Sáng Chế Gia và có thể chống đạn lửa.”
Tôi nhìn chằm chằm anh ta. Chuyện đó là thật sao? Đã có những câu

chuyện về Grisha chống lại đạn bắn trực tiếp và vượt qua những vết thương
đáng ra là chí tử. Tôi chưa bao giờ tin vào chúng, nhưng có lẽ những sản
phẩm thủ công của Sáng Chế Gia chính là sự thật đằng sau những truyền
thuyết ấy.

“Mọi người đều mặc những thứ này sao?” Tôi hỏi trong khi mặc bộ kefta

vào.

“Khi chúng tôi ở trên chiến trường,” một người oprichniki trả lời. Tôi suýt

nhảy dựng lên. Đó là lần đầu tiên một trong số những vệ sĩ lên tiếng.

“Đừng để bị bắn vào đầu thôi,” Ivan thêm vào với nụ cười nhã nhặn.
Tôi mặc kệ anh ta. Bộ kefta quá rộng với tôi. Nó mềm mại mà lạ lẫm,

viền áo lông thú ấm áp phủ trên da tôi. Tôi cắn môi. Thật không công bằng
khi oprinichniki và Grisha được mặc áo chống đạn trong khi những người
lính bình thường lại không có. Cấp trên của chúng tôi có được mặc như vậy
không?

Cỗ xe tăng tốc. Trong lúc người Thiện Tâm Y làm việc của mình, ngày đã

dần tàn và chúng tôi đã bỏ lại Kribsirsk phía sau. Tôi nghiêng về phía trước
và nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng thế giới ngoài xa chỉ là khoảng
tranh tối tranh sáng nhạt nhòa. Vài giờ trước thôi, tôi chỉ là một cô gái sợ sệt
đang trên đường tiến vào cõi vô danh, nhưng chí ít tôi vẫn biết được tên tuổi
và thân phận của mình. Tôi nghĩ về Lều cung cấp tư liệu với cõi lòng quặn
đau. Bây giờ chắc những người vẽ bản đồ khác đang làm việc của họ. Liệu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.